Chiến Thần Phong Vân

Chương 2604




Để Chủ tử thách đấu với một Bách Phu Trưởng yếu đuối không tính là phách lối, không dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Ông ta nhanh chóng đến căn cứ của Hùng Ưng đoàn.

Căn cứ của Hùng Ưng đoàn so với căn cứ của đội Ma Quỷ của Satan còn mạnh hơn vô số lần, diện tích cũng lớn hơn.

Hùng Ưng đoàn có ít nhất vài trăm đội viên, mỗi thành viên đều có thực lực dũng mãnh.

Nếu không, cũng sẽ không thể tiến vào khu Bách Phu Đoàn.

Vực Trường vừa bước vào cổng đá lớn của Hùng Ưng đoàn thì đột nhiên có hai tên đàn ông cường tráng từ trái phải nhảy ra, trên tay cầm vũ khí, ép sát Vực Trường: “Đứng lại, ai cho ông vào!”

Mặc dù Vực Trường trong khu vực tiểu đội cũng được xem như người lợi hại, được mọi người tôn trọng, nhưng mà trong khu Bách Phu Đoàn, ông ta là đối tượng bị bắt nạt.

Ngay cả mấy tên gác cổng của Hùng Ưng đoàn cũng dám xấc xược với ông ta.

Vực Trường cũng không tức giận, ông ta đã quen với điều này rồi: “Hai vị, phiền thông báo giúp với Bách Phu Trưởng của hai người, tôi có việc muốn gặp anh ta.”

Tên canh cửa nhìn ông ta rồi nói, “Ông tìm Bách Phu Trưởng của chúng tôi có chuyện gì? Bách Phu Trưởng của chúng tôi bận lắm, không có thời gian để gặp ông”

Vực Trường nói: “Chẳng lẽ Hùng Ưng nghe phong phanh đâu đó nên không dám ra gặp tôi sao?”

“Nếu Hùng Ưng đã sợ hãi, vậy thôi quên đi”

Chết tiệt!

Bên trong ngôi nhà đá sang trọng, có tiếng gầm gừ trầm thấp truyền ra, giọng nói của anh ta trầm thấp như mãnh thú.

Nghe thấy âm thanh này, hai tên canh cửa bị dọa sợ, vội vàng cúi đầu nhẹ hướng về phía cửa: “Bách Phu Trưởng bớt giận, chúng tôi sẽ đuổi tên chết tiệt này đi ngay!”

“Đồ khốn kiếp, còn không cút nhanh, chờ đại ca nhà tôi ra giết chết ông sao!”

Nói xong, hai người muốn ra ngoài đuổi Vực Trường.

“Chờ đã!” Giọng nói uy nghiêm lại vang lên: “Nếu đã đến, vậy thì vào ngồi một lát đi”

Dứt lời, một người đàn ông thô kệch bước ra khỏi căn phòng đá.

Bộ lông bảo vệ trước ngực anh ta, còn lớn hơn so với mặt của một người trưởng thành, trên gương mặt dữ tợn lộ ra sát khí khiến người ta không rét mà run.

Người này, chính là Bách Phu Trưởng của Hùng Ưng đoàn, Hùng Ưng!

Người bên ngoài đặt cho anh ta biệt danh là quỷ điên khát máu!

Chỉ bởi vì anh ta thích hút máu người.

Vẻ mặt Hùng Ưng lạnh lùng nhìn Vực Trường: “Ông già, ông vừa mới rồi nói tôi sợ hãi cho nên không dám ra ngoài gặp mặt, là như thế nào?”

Vẻ mặt Vực Trường nghiêm túc nhìn Hùng Ưng nói: “Hùng Ưng, cậu thật sự không biết?”

Hùng Ưng càng khó hiểu hơn: “Biết cái gì?”

Vực Trường nói: “Hử, tôi còn tưởng cậu không dám ra ngoài, là sợ nhận lời khiêu chiến của tiểu đội trưởng khu vực ngoại thành”

Phụt!

Ha ha hai Đám người cười phá lên.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ, ông già này đang nói anh Hùng Ưng sợ một tên tiểu đội trưởng ngoại thành?”

“Nghe ý của lão già này là, tên tiểu đội trưởng kia muốn khiêu chiến với anh Hùng Ưng của chúng ta?”

“Anh ta đã ăn gan hổ mật gấu rồi sao, còn dám khiêu chiến thật, anh Hùng Ưng chắc chắn sẽ giết chết anh ta một cách dễ dàng”

“Anh Hùng Ưng, chúng ta đã lâu lắm không ăn thịt rồi, vừa vặn giết tên tiểu đội trưởng này, cho chúng ta một bữa no nꔓ

Hùng Ưng cười nhạo nói: “Ông già, nói cho rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”