Diệp Huyền Tân lập tức trở nên rất nghiêm túc: “Vực.
Trường, ông có biện pháp giúp tôi rời khỏi cái đảo Thần Chủ này hay sao?”
Vực Trường cũng không trả lời ngay mà hỏi: “Đội trưởng Diệp, tại sao ngài lại muốn tới đảo Thần Chủ vậy?”
Diệp Huyền Tân: “Đến tìm người, có khả năng là vợ của tôi… đang ở trên đảo Thần Chủ này”
Hả?
Vực Trường hiếu kỳ nói: “Vậy thì cậu đã tìm được vợ của mình hay chưa?”
Diệp Huyền Tân: “Chưa tìm được”
Vực Trường trầm ngâm một lát nói: “Nếu như tôi có thể giúp anh tìm được vợ của mình thì anh nguyện ý đưa vợ của mình và bản thân anh ra khỏi đảo Thần Chủ không?”
Diệp Huyền Tân lập tức gật đầu: “Đương nhiên là nguyện ý.
Vực Trường, ông có biện pháp để rời khỏi nơi quỷ quái này sao?”
Vực Trường nói: “Biện pháp thì có nhưng mà nếu như cậu muốn rời đi thì phải giúp tôi một việc nhỏ.” . Được copy tại [ T RUМtruyen.м e ]
Diệp Huyền Tân: “Cứ nói đi đừng ngại”
Vực Trường nói: “Cậu phải đồng ý với tôi là đưa tất cả những thành viên ở trong trong vực này ra ngoài hết”
Diệp Huyền Tân mắt sáng rực rỡ nhìn Vực Trường: “Tại sao? Chẳng lẽ ông không sợ sau khi tôi dẫn người đi thì giáo hội Thần Chủ sẽ gây phiền phức cho mình sao?”
Vực Trường thở dài: “Haiz, tôi chỉ là một lão khọm già, chết thì chết thôi. Trước khi chết còn có thể cứu được một nhóm người thì cũng coi như là chết có ý nghĩa”
Diệp Huyền Tân hít vào một hơi thật sâu: “Tại sao ông lại phải cứu bọn họ?”
Vực Trường khẽ cười cười: “Thằng nhóc, nếu như không sai thì cậu cũng từng ở Quân Khu Bắc Cương ở Đại Hạ”
Diệp Huyền Tân: “Làm sao mà ông biết?”
Vực Trường: “Tôi có thể cảm nhận được khí tức ở trên người của cậu, có tác phong của quân nhân Bắc Cương. Hơi thở này không thể giả mạo được. Hơn nữa ở trên người của cậu có khí tức vô cùng mạnh mẽ, chắc hẳn là đã ở trong quân khu Bắc Cương một thời gian”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Không sai. Tiền bối có thể cảm nhận được ở trên người của tôi có chứa khí tức của quân nhân Bắc Cương thì chắc hẳn ông cũng đã từng ở quân khu của Bắc Cương”
Vực Trường chua chát cười cười: “Đội trưởng Diệp, cậu có biết Thương Lang không?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Đã từng nghe qua”
Đâu chỉ có biết mà Thương Lang chính là do anh tự mình xây dựng nên.
Vực Trường nói: “Nói đúng ra thì hai chúng ta cũng coi như là chiến hữu, thật ra là tôi đến từ Thương Lang mà Thương Lang lại là một cơ cấu phụ thuộc vào quân khu Bắc Cương”
“Hả?” Diệp Huyền Tân vô cùng kinh ngạc: “Vậy mà ông lại đến từ Thương Lang sao?”
“Quân sĩ của Bắc Cương đối với thần soái Bắc Cương vô cùng trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng vậy thì vì sao mà năm đó ông lại làm phải Thương Lang sau đó ra nhập vào đảo Thần Chủ này?”
Vực Trường có chút tức giận: “Cậu Diệp, cơm có thể ăn bậy nhưng mà lời nói không thể nói bậy được, hai chữ phản bội làm sao có thể dùng cho người đàn ông của Bắc Cương được”
Diệp Huyền Tân: “À, vậy thì tôi đây cũng muốn hỏi một chút, tại sao ngài lại gia nhập vào đảo Thần Chủ này?”
Haizzz.
Vực Trường thở dài: “Chuyện này rất dài dòng”
“Thật ra từ mấy năm trước khi tôi ở Thương Lang liền phát giác được đảo Thần Chủ ở Đại Hạ, nhưng mà đảo Thần Chủ này lại rất bí mật cho nên tôi cũng chỉ biết rất ít thông tin”
“Để tìm hiểu thêm về môn phái này, muốn bắt hết bọn chúng, một mẻ hốt gọn ngay lập tức thì Thương Lang đã phái tôi lẻn vào đảo Thần Chủ để điều tra, thu thập chứng cứ”
“Kết quả, cuối cùng tôi cũng một đường đến đảo Thần Chủ để điều tra, lúc đến thì tôi mới phát hiện không thể đi ra bên ngoài được, cũng không thể liên lạc về tổng bộ ở Thương lang được nữa”