Lão Tôn sửng sốt: “Đầu To, anh nói cái gì, nhiều cái gì?”
Đầu To: “Nói nhảm, tất nhiên là linh thủy, ít nhất phải có bảy giọt, nhiều hơn cả buổi sáng”
Phốc!
Lão Tôn khiếp sợ, trực tiếp nhảy xuống cành cây: “Mẹ nó…tôi không nghe nhầm chứ, Đầu To, anh vừa nói mấy giọt đấy?”
Lão Tôn không chỉ không tin mà trên mặt những đội viên khác cũng viết đầy hai chữ nghi ngờ.
Bảy giọt linh thủy khơi mào cuộc chơi quốc tế.
Sáu giọt đã phá kỷ lục đảo Thần Chủ, bảy giọt vốn là chuyện khó lòng xảy ra.
Chắc chắn anh Đầu To nhầm rồi.
Đầu To mắng: “Cút mọe hết đi, nếu ngay cả thứ này mà còn nhầm lẫn, ông đây sống làm gì nữa”
“Được rồi được rồi, chúng tôi đã đánh giá thấp anh. Bấy nhiêu đồ ăn đều thuộc về anh đó.”
“Nếu hôm sau tôi lập lại kỷ lục lần nữa, anh cho tôi xin tí phần thưởng nhé.”
Đầu To đã xác nhận, quả thực là bảy giọt. Mọi người đều há hốc mồm.
Đặc biệt là Diệp Huyền Tân cho đi ba giọt linh thủy càng khiến người ta khó lòng bình tĩnh lại.
Nếu Diệp Huyền Tân không tặng họ ba giọt linh thủy thì bây giờ anh đã nộp tổng cộng mười giọt!
Mười giọt linh thủy cơ… không thể nào tưởng tượng nổi.
Lão Tôn trợn tròn mắt.
Đồ ăn của nhóm Đỗ Quyên dư dả, vốn dĩ không lo đói bụng, thậm chí còn ăn no nê.
Kẻ ngốc mới phục tùng mình vào thời điểm này.
Nói cách khác…
Lão Tôn không cam lòng, trợn mắt nhìn Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên, cô có ý gì?”
Đỗ Quyên hỏi: “Anh Tôn, ý gì là sao?”
Lão Tôn nói: “Cô nói rằng sẽ đi theo tôi một đêm, bây giờ…”
Đỗ Quyên lạnh lùng cười ha ha: “Anh mơ giấc mộng xuân thu của mình đi, bà đây muốn đồ ăn có đồ ăn, muốn thức uống có thức uống, ngày tháng vô cùng thoải mái, tội gì phải chịu khổi”
Lão Tôn cắn răng: “Mọe nó chứ, mọe nó cô khơi dậy ham muốn của tôi thì phải chịu trách nhiệm”
Đỗ Quyên: “Tôi cố ý đấy, sao hả? Khó chịu không nào? Khó chịu là được, anh càng khó chịu tôi càng vui sướng.”
Đồ khó hiểu!
Lão Tôn nổi trận lôi đình: “Tôi giết chết cô!”
Đỗ Quyên nói: “Được, anh tới đây đi. Nếu anh dám qua, đảm bảo ngài Diệp đánh chết anh!”
Tôi…
Lão Tôn nén giận đầy bụng mà không có chỗ trút, đành thở hổn hển leo lên cây.
Cành cây run rẩy, không còn nghỉ ngờ gì nữa, Lão Tôn đang ở tuốt trên đấy để phát tiết dục vọng.
Đỗ Quyên cực hài lòng về trò đùa quái ác này, cười ha ha chẳng kiêng nể gì.
Diệp Huyền Tân mở thùng đồ ăn đầy ắp, phát hiện bên trong chỉ có bánh màn thầu.
Anh hỏi: “Nơi này chỉ cung cấp màn thầu sao?”
Đầu To cười nói: “Nói một cách chính xác, chúng ta đang ở khu vực tít ngoài xa nên chỉ cung cấp màn thầu thôi.”
“Hễ thuộc phạm vi Bách Phu đoàn là có cung cấp thịt.”
“Sao hả, anh muốn ăn thịt à? Không phải không có cách, nhưng phải lấy linh thủy ra đổi”