Chiến Thần Phong Vân

Chương 2547




Trên cả cái đảo Thần Chủ này cũng chỉ có hai vị phủ chúa, mấy chục năm gần đây chưa từng có người nào có thể khiêu chiến địa vị của bọn họ cả.

 

Cái thằng nhóc mới bước vào đời này lại muốn khiêu chiến địa vị của hai vị phủ chúa kia sao, thật đúng là chuyện cười từ khi dựng nước đến giờ mà.

 

Diệp Huyền Tân hỏi: “Phủ chúa là cái gì?”

 

Đại Đầu nói: “Ưng Nhãn cũng đã nói cho anh biết, đảo Thần Chủ ở nơi này được chia làm nam phái và bắc phái.

 

Chúng tôi chịu sự quản lý của nam phái, người lãnh đạo tối cao của nam phái chính là phủ chúa của nam phủ.”

 

“Người lãnh đạo tối cao của bắc phái chính là phủ chúa của bắc phủ.”

 

Diệp Huyền Tân bừng tỉnh hiểu nào mới có thể lên làm phủ chúa?”

 

“Vậy phải làm như thế Đại Đầu không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu cười ha ha: “Tên nhóc này, anh thật sự tưởng thật sao, anh thật sự muốn làm phủ chúa?”

 

Diệp Huyền Tân: “Có gì không thể?”

 

Đại Đầu nói: “Có thể, đương nhiên là có thể. Nếu muốn làm phủ chúa, thì trước tiên anh phải thay thế được tôi lên làm đội trưởng, sau đó là Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, cuối cùng là có thể lên làm phủ chủ.”

 

Diệp Huyền Tân: ‘Ừ, vậy tôi phải làm như thế nào mới có thể thăng cấp từng bước một đây?”

 

Đại Đầu nói: “Vô nghĩa, đương nhiên là dựa vào việc tích lũy linh thủy rồi. Linh thủy càng nhiều, thì vị trí chính thức của anh cũng sẽ càng cao.”

 

Diệp Huyền Tân: “Xin hỏi muốn thay thế anh thì cần bao nhiêu linh thủy?”

 

Đại Đầu: “Hai mươi giọt linh thủy, vậy là đủ rồi”

 

Diệp Huyền Tân gật đầu một cái.

 

Đại Đầu nói: “Tên nhóc kia, anh đừng có tưởng rằng có thể lấy được hai mươi linh thủy là chuyện đơn giản. Có vài người ở trên đảo Thần Chủ cả đời, cũng không thể lấy được nổi mười giọt linh thủy đâu.

 

“Như là cái tên Sói đói kia, anh cảm thấy anh ta thật sự thu hoạch được hai giọt linh thủy trong vòng một ngày bằng bản lĩnh của mình hay sao? Ha ha, cái tên khốn này chắc chắn trăm phần trăm là giết người, rồi đoạt linh thủy từ trong tay của người ta”

 

“Sói đói, cậu nói xem có phải không?”

 

Vẻ mặt của Sói đói lúc đỏ lúc trắng, vô cùng lúng túng, nhưng mà anh ta vẫn mạnh miệng nói: “Anh Đại Đầu, anh đừng có mang em ra để trêu đùa nữa, mấy cái này thật sự là do em dùng bản lĩnh của mình lấy được”

 

Đại Đầu đương nhiên là không tin: “Có đúng không? Vậy vì sao đội viên hôm nay của anh lại ít đi ba người?”

 

Sói đói nở nụ cười hì hì: “Ai mà biết được chứ, có thể là bị lạc đường rồi”

 

Diệp Huyền Tân đột nhiên thấy chấn động ở trong lòng.

 

Biểu hiện của Sói đói đã đủ để chứng minh ba đội viên kia đúng là do anh ta giết.

 

Vì linh thủy, thật sự có thể làm tới mức xảy ra án mạng, đảo Thần Chủ này hoàn toàn là sự tồn tại phản nhân loại!

 

Diệp Huyền Tân lại càng thấy kiên định với niềm tin muốn diệt trừ đảo Thần Chủ hơn.

 

Đại Đầu đánh một cái cười ha ha, nói: “Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, mọi người đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc nữa”

 

Vừa nói, Đại Đầu vừa đi tới một cái gốc cây ở bên cạnh ngủ thiếp đi.

 

Những đội viên kia của anh ta cũng vội vàng đi tìm một chỗ để ngủ.

 

Các đội viên không có chỗ để ngủ chỉ có thể tùy tiện tìm một gốc cây lớn rồi nghỉ ngơi ở dưới đó.

 

Diệp Huyền Tân đi tới “căn nhà nhỏ màu đen” ở bên cạnh, ngồi trên chiếu.

 

Anh dùng ý niệm để nói chuyện với Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng: “Hai người các anh quyết định làm như thế nào?”