Diệp Huyền Tân gật đầu: “Mau trở về đi. Tôi khuyên cậu không nên giở trò thủ đoạn, hậu quả cậu cũng biết rồi đấy”
Lý Nghĩa Chính vội vàng cúi lạy sát đất: “Chắc chắn rồi, chắc chăn rồi: Lý Nghĩa Chính vội vàng chạy về phía nhà chính của nhà họ Lý.
Diệp Huyền Tân nói với đám người Độc Lang: “Tôi muốn đi theo bọn họ đi tìm Thần Chủ, các người không cần phải đi theo”
Chiến thần Côn Luân lo lắng nói: “Thần Soái, nếu không thì hãy để cho tôi đi theo cậu. Nghe theo miêu tả của cậu, Thần Chủ đó rất lợi hại, chỉ sợ một mình cậu cũng không phải là đối thủ” . Bạn có biết trang truyện ++ TRUMtгu yen.M E ++
“Hơn nữa Lam Khiết còn là con gái của tôi, tôi không thể lo lắng cho nó…
Diệp Huyền Tân nói: “Không cần. Nhiều người không những vô dụng, thậm chí còn có thể đánh rắn động cỏ và làm kinh động đến Thần Chủ”
“Yên tâm, tôi sẽ không ngang nhiên đoạt lấy Lam Khiết từ Thần Chủ. Ngay cả khi đoạt lại được Lam Khiết, chắc chắn Lam Khiết sẽ bị thương. Tôi sẽ lén lút giải cứu Lam Khiết”“
Chiến Thần Côn Luân gật đầu, không nói gì thêm.
Quả thật, rất nhiều người dễ dàng tiết lộ mục tiêu.
Diệp Huyền Tân: “Mấy người các ngươi, nghe lệnh!”
Mọi người vội vàng nửa quỳ trên mặt đất: “Xin Thần Soái chỉ thị”
Diệp Huyền Tân: “Ảnh Chủ lão tổ của cõi âm, cùng với Côn Luân Vệ của Phòng tuyến Côn Luân, chắc chắn cũng sẽ quan tâm đến cây Cự Chưởng thần bí đó, sẽ tìm kiếm Cự Chưởng thần bí đó bằng bất cứ giá nào.”
“Mọi người giải quyết tốt hậu quả, không để lộ manh mối Nhà chính của nhà họ Lý này ra ngoài. Ngoài ra, tập đoàn Đạo Vương các người cũng dành thời gian phối hợp chặt chế một chút”
Rõ!
Không lâu sau, Lý Nghĩa Chính quay lại. Thấy viền mắt anh †a đỏ hoe, hẳn là vừa mới khóc xong.
Diệp Huyền Tân: “Đi thôi, dẫn tôi đi tìm Anh Ưng”
“Người của tôi sẽ ở lại đây và trông chừng Tú Vy. Nếu các người dám giở trò giữa đường, tiết lộ thân phận hoặc mưu kế của tôi, tôi bảo đảm rằng Tú Vy sẽ chết không yên lành”
Lý Nghĩa Chính luôn miệng nói: “Ngài Diệp yên tâm, chúng tôi không dám”
“Hơn nữa, bây giờ chúng tôi có thể chắc chắn Thần Chủ là một tà giáo, chúng tôi sớm đã không muốn tin tưởng, Bây giờ đã có đường lui rồi, chúng tôi vui còn không hết, sao có thể tự đoạt lấy đường lui của mình chứ”
Diệp Huyền Tân: “Coi như các người thức thời. Đi thôi, dẫn đường trước đi.”
Lý Nghĩa Chính vội vàng nói: “Thần Soái, chờ một chút.
Thật ra, chúng tôi cũng không biết Ưng Nhãn năm ở đâu.
Chúng ta đi bộ hoàn toàn không thể tìm được anh ta”
“Chỉ có thể thông qua bùa không gian này, chúng ta mới có thể chuyển đến chỗ Ưng Nhãn”
“Bùa không gian của tôi đã dùng hết rồi, Nghĩa Hồng, anh có mang theo bùa không gian không?”
Lý Nghĩa Hồng cẩn thận lấy ra một tấm bùa không gian: “Đây là tấm cuối cùng, hy vọng nó có thể thành công, nếu như thất bại, chúng ta sẽ không có cách nào tìm được Ưng Nhãn”
Diệp Huyền Tân tò mò hỏi: “Những tấm bùa không gian này là gì vậy? Là ai đã làm ra chúng?”
Lý Nghĩa Chính nói: “Cái này là Ưng Nhãn đã đưa cho chúng tôi. Chắc cũng không phải di anh ta làm. Bởi vì trong tay anh ta cũng không có nhiều hàng tồn kho”
“Anh ta nói với chúng tôi rằng những tấm bùa không gian này là sản phẩm trong Giáo Thần Chủ, có thể được giao dịch bằng tiền”