Chiến Thần Phong Vân

Chương 2505




Diệp Huyền Tân ném tư liệu của Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng cho chủ nhiệm Đồng, rồi nói: “Anh xem một chút đi, còn nhớ đến hai người này không?”

Chủ nhiệm Đồng nhìn kỹ tư liệu của hai người này, cuối cùng lắc đầu: “Không nhớ rõ, một chút ấn tượng cũng không có”

Diệp Huyền Tân nói: “Trên lý thuyết mà nói, chứng nhận tốt nghiệp của bọn họ đúng thật là xuất phát từ tay anh”

Chủ nhiệm Đồng hơi suy tư, nói: “Anh Diệp, vấn đề này đối với anh vô cùng quan trọng sao?”

Diệp Huyền Tân: “Đương nhiên”

Chủ nhiệm Đồng: “Nếu như anh Diệp không chê, tôi có thể đi đến phòng làm việc của tôi tra hồ sơ của bọn họ một chút.

Nói không chừng có thể gợi lên một chút ký ức nữa”

Ông hiệu trưởng vừa muốn cự tuyệt, ông ta lo lắng chủ nhiệm Đồng sẽ thừa cơ động tay chân vào số hồ sơ năm đó.

Nhưng mà Diệp Huyền Tân lại đồng ý: “Được rồi, anh hãy cố gắng hết sức đi thăm dò, kịp thời thông báo lại kết quả cho tôi: Được, được rồi, bây giờ tôi sẽ đi!

Chủ nhiệm Đồng vội vàng rời đi.

Ông hiệu trưởng lại nhìn vào Diệp Huyền Tân nói: “Anh Diệp, anh không lo lắng chủ nhiệm Đồng sẽ động tay chân vào hồ sơ năm đó sao?”

Diệp Huyền Tân nói: “Tôi chính là muốn anh ta lộ ra chân ngựa, cho nên mới cố ý thả anh ta rời đi”

Ông hiệu trưởng đây mặt nghi hoặc: “Anh Diệp, xin hãy giải thích một chút cho?”

Diệp Huyền Tân khế cười, nhăm mắt lại: “Không cần nhiều lời: Được rồi.

Thần Soái đã tính trước, ông ta lại có thể nói được cái gì.

Diệp Huyền Tân phóng xuất ra Kình khí, đi theo chủ nhiệm Đồng, nhất cử nhất động của chủ nhiệm Đồng, đều bị Diệp Huyền Tân tiến hành giám sát.

Ngay từ đầu lúc chủ nhiệm Đồng đi ra khỏi văn phòng, còn có thể trấn định.

Chờ đến khi chạy xuống dưới lầu, chủ nhiệm Đồng đã mồ hôi lạnh chảy ròng khắp người, tay chân run run.

Trong lòng của ông ta ảo não không thôi: Mẹ nó, chuyện của hai năm trước, làm sao bây giờ lại bị tra ra như vậy.

Lần phiền toái này, phải xử lý tốt mới được. Nếu như bị phát hiện, công việc của mình cũng khó giữ được.

Công việc này, là con đường kiếm tiền của ông ta, tuyệt đối không thể mất được.

Tay của chủ nhiệm Đồng lẩy ba mẩy bẩy lấy ra cái điện thoại, điện một cuộc điện thoại “Ông hiệu trưởng, ông hiệu trưởng, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Hai năm trước chuyện ông ủy thác tôi làm bằng tốt nghiệp cho Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng, bây giờ sự việc đã bại lộ, đối phương đã điều tra đến tên tôi rồi”

“Cái này phải làm thế nào bây giờ, ông mau nghĩ cách đi, tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa…

“Ông hiệu trưởng” mà chủ nhiệm Đồng gọi, không phải là ông hiệu trưởng đang tiếp đãi Diệp Huyền Tân, mà là hiệu trưởng nhiệm kỳ trước của trường.

Toàn bộ nội dung cuộc gọi của chủ nhiệm Đồng, đều được Diệp Huyền Tân nghe bên tai.

Diệp Huyền Tân cười ác độc nói: “Quả nhiên là ông, đúng là gan to bằng trời “

Giọng của anh thông qua kình khí mà truyền vào trong đại não của chủ nhiệm Đồng.