Daisy chỉ là một người phụ nữ mỏng manh và yếu đuổi, vậy mà cô ta bị Diệp Huyền Tần tát hai cái thì còn sống sót sao nổi nữa, bây giờ chỉ có thể hấp hối mà thôi.
Cô ta cảm thấy rằng cô ta sẽ chết ngay lập tức nếu cô ta bị anh tát thêm một cái nữa.
Cô ta nhanh chóng cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi. Đừng đánh tôi nữa, tôi… tôi sẽ chết đấy…
Diệp Huyền Tần nghe thấy cậy thì cười gắn: “Khi cô đánh người khác, cô đã suy xét cảm xúc của người khác chưa?”
Daisy: “Tôi… Tôi chỉ tát bọn họ hai cái tát, bây giờ anh đã đánh tôi, thậm chí…
Bop!
Không đợi Daisy nói hết câu, cái tát của Diệp Huyền
Tần lại đến một lần nữa. “Cô thậm chí còn tính toán sòng phẳng với bọn họ nữa à, vậy bây giờ hãy tính toán nợ nần giữa chúng ta đi.”
“Cô đang làm gián đoạn thời gian sum họp của tôi với gia đình tôi, có phải tôi nên đánh cô thêm không?”
“Cái tát này là vì cô đã đánh vợ tôi!”
Ngay khi Daisy vừa đáp xuống đất, Diệp Huyền Tần đã đi đến chỗ của cô ta, tát một cái rồi nói: “Cái tát này là vì con gái Như Lan của tôi.”
Sau đó, Diệp Huyền Tần lại lao tới bên cạnh cô ta một lần nữa: “Cái tát cuối cùng này là tát cho tôi.”
Lần này, những người đứng kia cũng không chạy tới ngăn cản anh. Cản cái rắm đấy, ngay cả bóng người của Diệp Huyền
Tần mà bọn họ cũng không nhìn thấy rõ, cản cái gì mà cản!
Mấy bàn tay nhanh chóng rơi xuống, Daisy cũng chỉ còn lại một hơi thở.
Lúc này, mặt mũi cô ta đã sưng húp lên trông như một cái đầu heo, trong thê thảm không nỡ nhìn!
Ngay cả Từ Lam Khiết nhìn thấy thế cũng mềm lòng, trong lòng thầm nghĩ không biết Diệp Huyền Tần làm thế có phải là quá nặng hay không?
Sau đó, ánh mắt Diệp Huyền Tần lại nhìn về phía đám côn đồ đứng đằng kia. “Bây giờ là đến phiên các người.”
Cũng chẳng biết lý do vì sao, khi ánh mắt của Diệp Huyền Tần nhìn về phía họ thì trong lòng của đám người đó lại không ngừng run rẩy, có cảm giác… Giống như mình đang bị một con báo giận dữ theo dõi, đối phương có thể nhào tới chỗ họ và giết chết bọn họ bất cứ lúc nào.
Thế nhưng ngay sau đó có người bình tĩnh hồ lên: “Mọi người không cần phải sợ. Mặc dù thực lực của anh ta vô cùng mạnh thế nhưng chúng ta lại có nhiều người.”
“Cho dù mỗi người chúng ta nhổ một bãi nước bọt thì cũng có thể nhấn chìm anh ta. Tới đây đi, chúng ta có tận một nhóm, tôi không tin chúng ta không thể đánh chết anh ta!”
Liên thôi!
Mấy người kia nhanh chóng hành động, lao thẳng về phía Diệp Huyền Tần.
Lần này, Diệp Huyền Tần không tránh cũng không né, đối đầu chính diện với những người kia. Đối với cảnh giới này của Diệp Huyền Tần thì đám người này cũng chưa bằng một con kiến.
Thậm chí anh còn lười ra đòn đối phó với họ.
Những người cùng phe với Diệp Huyền Tần đều bị dọa sợ, theo bản năng muốn tiến lên giúp Diệp Huyền Tần.
Thế nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, bọn họ chỉ vừa mới đứng dậy thì Diệp Huyền Tần đã bị những người kia bao vây, nhanh chóng biến mất trong biển người mênh mông.
Xong rồi, thế nhưng tốc độ của Diệp Huyền Tần còn nhanh hơn, khi bị những người này vây quanh, anh cũng không hề muốn chạy trốn.
Cuối cùng khi suy nghĩ này vừa nảy ra thì một tiếng nổ ầm vang lên.
Đám người đó trông như những nhụy hoa nở, nhanh chóng bắn ra bốn phía, sau khi rơi xuống thì đều kêu la thảm thiết không ngừng,
Nhìn kỹ mới thấy dường như tất cả những người đó đều bị thương, nhẹ nhất thì cũng sưng mặt sưng mũi, trông vô cùng thê thảm.
Mà khi nhìn về phía Diệp Huyền Tần thì chẳng bị bất kỳ thương tổn gì, thậm chí toác cũng không hề bị rối, trồng giống như nãy giờ không hề xảy ra chuyện gì cả!