Chiến Thần Phong Vân

Chương 237




Bạch!

Trong nháy mắt mặt Từ Lam Khiết đỏ bừng lên.

Cô khẽ cắn môi đỏ, nhỏ giọng nói: “Em… em có thể thu hồi cá cược này hay không?”

Này nhưng điều này làm Diệp Huyền Tần gấp gáp, anh biện giải lên: “Làm người, đặc biệt là làm thương nhân, chữ tín là quan trọng nhất.”

“Một người không có chữ tín thì làm sao có thể làm việc lớn được…”

Phụt!

Nhìn thấy Diệp Huyền Tần như con khỉ gấp gáp, Từ Lam Khiết không nhịn được bật cười.

Diệp Huyền Tần từ trước đến giờ thận trọng như núi không có chút rung động nào, đột nhiên bối rối, vậy mà còn rất đáng yêu.

Cô le lưỡi: “Yên tâm đi, chuyện em đã hứa với thì nhất định em sẽ không đổi ý.”

“Bất quá bây giờ thời gian còn sớm, đợi được buổi tối chúng ta hãy đi khách sạn.”

Diệp Huyền Tần lộ sự vui mừng ra ngoài mặt: “Được, một lời đã định.”

“Đi, vì thưởng cho em, anh quyết định cho em một ít châu báu, đồ trang sức.”

Từ Lam Khiết không chịu đi, hiện tại cô thật sự rất bận, một mặt phải chỉ huy dự án Tình Yêu Khuynh Thành, một mặt còn phải xây dựng lại tập đoàn Diệp Linh…

Có điều cuối cùng dưới sự kiên trì của Diệp Huyền Tần thì cô chỉ có thể gật đầu đáp ứng thôi.

Diệp Huyền Tần mang theo Từ Lam Khiết đi tới Châu Báu Hoàng Gia.

Nhìn bốn chữ “Châu Báu Hoàng Gia” cô lại muốn đánh trống lui quân: “Diệp Huyền Tần, hay là đổi một chỗ khác đi.”

“Nghe nói bên trong Châu Báu Hoàng Gia này bất luận một món đồ trang sức nào, đều là một trăm triệu.”

“Tiêu nhiều tiền như vậy mà chỉ để mua một ít vô dụng, còn không bằng mua một ngôi nhà mới, chỗ chúng ta quá chật chội.”

Diệp Huyền Tần cười cười: “Không được, vợ của anh là phải dùng đồ tốt nhất trên thế giới, tuyệt không có thể tàm tạm, chúng ta đi vào.”

Anh lôi kéo Từ Lam Khiết đi vào Châu Báu Hoàng Gia.

Cùng lúc đó, bên trong cửa hàng Châu Báu Hoàng Gia.

Trần Hạ Lan cầm một đống châu báu đồ trang sức mà Diệp Huyền Tần đưa cô ta, cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài.

Cô ta là tới chỗ này bán đồ trang sức này thành tiền.

Vừa nãy cô ta lấy từ một đống đồ trang sức bên trong, chọn một sợi dây chuyền vàng nhìn như có vẻ quý quý giá nhất cho người giám định xem.

Kết quả người giám định nói, dây chuyền vàng là thứ phẩm vàng cát chế tạo, căn bản không đáng giá, bọn họ không nhận.

Sợi dây chuyền vàng quý giá nhất trong đống đồ trang sức này cũng không nhận thì những khác lại càng không vào mắt của bọn họ, cô ta cũng rất ngại để người ta giám định những đồ trang sức khác.

Bên cạnh, hai người nhân viên bán hàng xì xào bàn tán.

“Xì, phế phẩm vàng cát cũng không cảm thấy ngại đem ra để người giám định của chúng ta giám định, không biết lấy sức mạnh từ đâu.”

“Hừ, tôi thấy cô ta là muốn lừa tiền của chúng ta rồi đó.”’

là nghĩ đến hãm hại chúng ta tiền đi.“

“Theo tôi thấy cô ta chính là người không có kiến thức, đem phế phẩm vàng cát mà xem như bảo bối.”

Trần Hạ Lan cúi đầu xuống thấp hơn.

Tên Diệp Huyền Tần chết tiệt, biết ngay là anh ta đem ra một ít hàng nhái dỏm gạt mình mà, làm hại mình mất hết mặt mũi.

Đi tới cửa, cô ta không cẩn thận đụng phải khách đang tiến vào, cô ta sợ hãi đến mức liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi.”

Người có có thể đi vào nơi này tiêu phí thì không giàu sang thì cũng phú quý, cô ta có thể không trêu chọc nổi.

“Hả? Trần Hạ Lan?” Đối phương kinh ngạc một câu.

Cả người Trần Hạ Lan run lên, vội vàng ngẩng đầu.

Không nghĩ tới người cô ta đụng phải chính là Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết.

Cô ta kinh ngạc vạn phần: “Diệp Huyền Tần? Làm sao anh lại tới chỗ này, không phải là anh đã bị ông Sơn bắt đi sao?”

Cho tới bây giờ, cô ta còn không biết chuyện Trần Tiến Hà bị bắt.

Diệp Huyền Tần: “Cô tốt nhất là nên về nhà trước để làm rõ tình huống, suy nghĩ xem nói câu nói này có thích hợp hay không.”

Trần Hạ Lan: “Làm rõ tình huống? Ha ha, tình huống thật là em trai của tôi hiện tại đã được trao quân hàm thiếu úy, bây giờ anh xách giày cho cả nhà tôi cũng không xứng.”

Từ Lam Khiết không muốn cùng Trần Hạ Lan nổi tranh chấp, nhỏ giọng nói: “Diệp Huyền Tần, quên đi, chúng ta đi xem châu báu đi.”

Diệp Huyền Tần gật đầu.

Trần Hạ Lan bỗng nhiên nói: “Chờ chút, các ngươi là đến mua châu báu?”