Giọng nói của Lam Châu lộ ra chút căng thẳng: “Lam Khiết, tại sao cậu đột nhiên lại gọi điện thoại cho tớ thế?” Từ Lam Khiết: “Tớ gọi cho cậu không phải là chuyện bình thường sao? Việc này có gì kỳ lạ?” Lam Châu nói: “Trước đây cậu chỉ gọi cho tớ trong giờ tan sở, tại sao hôm nay đang trong giờ làm việc lại gọi cho tó?”
Từ Lam Khiết nói: “À, trong giờ làm việc gọi điện, đương nhiên là bàn chuyện làm ăn. “Lam Châu, mấy hôm trước không phải cậu muốn mua lại công ty Diệp Linh của tớ sao? Tớ thấy chúng ta có thể bàn bạc một chút.”
Lam Châu nhanh chóng khẩn trương nói: “Lam Khiết, xin lỗi nhé, đột nhiên tớ lại không muốn tập đoàn Diệp Linh nữa rồi.”
Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Tại sao lại đổi ý nhanh như vậy chứ.”
Lam Châu hít sâu một hơi thật sâu rồi nói: “Không có gì cả, chỉ là không muốn thôi. Gian hàng này của tớ đã đủ để tôi bận bịu rồi, nếu lại tiếp nhận thêm tập đoàn Diệp Linh nữa, thì e rằng sống không nổi mà mệt chết tớ mất đấy!”
Từ Lam Khiết nói: “Lam Châu, hay là như vậy đi, tớ thấy cậu thật sự rất muốn tập đoàn Diệp Linh, tớ sẽ tặng luôn tập đoàn Diệp Linh cho cậu, cậu thấy thế nào?” Nếu như Lam Châu lại từ chối lần nữa, thì chuyện này hoàn toàn vô cùng điên rồi.
Lam Châu do dự một chút, cuối cùng hạ thấp giọng mà nói: “Lam Khiết, không phải tớ không muốn, thật sự là… Ôi, để tớ nói cho cậu biết sự thật”
“Cậu có biết tổng giám đốc tập đoàn Quỳnh Châu,
“Nhưng thật không ngờ, cô ta gọi ngay một cuộc điện thoại trước mặt, thì cổ phiếu của công ty tớ đã lập tức giảm mất 40%.. “Tập đoàn Quỳnh Châu thật đáng sợ, ai dám đối đầu với bọn họ, thì tuyệt đối chỉ có con đường chết”
Shh!
Nghe đến đây, Từ Lam Khiết không khỏi hít một hơi.
Chỉ cần một cú điện thoại, thì đã làm giảm giá trị thị trường của một công ty niêm yết xuống 40%… Đây không chỉ là có thể lực trên thương trường, mà chắc chắn phải có thế lực trong giới quan chức. Quả thực không thể xem thường tập đoàn Quỳnh Châu này được.
Chả trách không có gì ngạc nhiên khi Daisy tự tin đến vậy.
Từ Lam Khiết nói: “Được rồi Lam Châu, tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
Lam Châu an ủi nói: “Lam Khiết, thật sự không được đầu, hay là cậu nhượng lại tập đoàn Diệp Linh đi, bỏ tiền ra mà mua bình an. “Đừng lo lắng, sau này cậu có bất cứ điều gì cần giúp đỡ, thì cứ lên tiếng. Không thể đảm bảo cho cậu có được cuộc sống giàu sang nhưng tớ có thể đảm bảo cuộc sống tối thiểu cho cậu
Từ Lam Khiết: “Cảm ơn Lam Châu, tớ sẽ xem xét cẩn thận đề nghị của cậu.”
Cúp điện thoại, Từ Lam Khiết nhìn Daisy với vẻ mặt ủ rũ: “Cô Daisy, đây là sự sắp xếp của cô đấy à, ha ha, cô đáng khinh hơn tôi tưởng nhiều đấy!”
Vẻ mặt Daisy đầy lãnh đạm như không có chuyện gì: “Cám ơn đã quá khen” Từ Lam Khiết: “Cô Daisy, cô đừng có hàng mua được tập đoàn Diệp Linh của tôi với cái giá một trăm bảy mươi lăm tỷ.”
“Mời cô về cho, tôi phải làm việc rồi.”
Daisy khẽ cười nhẹ: “Cô chắc chứ?”
Từ Lam Khiết: “Đương nhiên chắc chắn rồi.”
Daisy nói: “Tôi thấy cô vẫn nên suy nghĩ cho thận trọng lần nữa đi.”
Từ Lam Khiết: “Tôi đã không còn gì xem xét nữa. Tôi biết thế lực của cô rất lớn, nhưng tập đoàn Diệp Linh này là tài sản riêng của tôi, cho dù có là ông trời thì cũng không thể bắt ép tôi xử lý tài sản của mình được.”
Được thôi.
Daisy nói: “Có vẻ như cô chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ nhỉ. Vào đi.”