Mãi một lúc sau, anh ta mới lắp ba lắp bắp nói: “Đây chỉ là hàng nhái, chỉ có giá khoảng 350 nghìn thôi!”
Độc Lang: “350 nghìn? Vậy được, vậy tôi đưa cho anh 350 nghìn, anh bán chiếc đồng hồ này cho tôi nhé?”
Nói xong, anh ta giơ tay ra định lấy chiếc đồng hồ của chủ quán cơm.
Chủ quán cơm rụt tay lại: “Không được không được…”
Độc Lang: “Thế tôi đưa anh 3 triệu rưỡi, con mẹ nó anh bán cho tôi cái đồng hồ 350 nghìn của anh. Nếu thiếu một đồng thì tôi đấm chết anh”
Khuôn mặt chủ quán cơm chuyển từ trắng sang đỏ sang xanh.
Diệp Què thở dài một hơi: “Được rồi đấy Hoàng, anh đừng giả vờ nữa. Tôi đã nói chân tướng mọi việc cho bọn họ rồi”
“Anh nên ngoan ngoãn phối hợp thì hơn, nếu không tôi không dám bảo đảm là bọn họ sẽ không giết anh đâu… Bọn họ thật sự dám giết người đấy”
Mẹ kiếp!
Chủ tiệm cơm ông Hoàng chửi một câu: “Nếu tất cả các anh đều đã biết được chân tướng thì tôi cũng không giấu nữa”
“Các anh ra giá đi, nếu đó không phải là một cái giá trên trời thì tôi có thể đưa tiền để các anh ngậm miệng”
Ha ha!
Cái gì?
Cô gái ngây người, toàn thân run lên bần bật: “Anh… anh định giết chết tôi?”
Chủ quán cơm thở dài: “Bây giờ không giết cô được nữa rồi. Hôm nay coi như cô mạng lớn, cút mau đi!”
“Tôi cảnh cáo cô không được báo cảnh sát, nếu không cho dù tôi bị bắt thì anh em của tôi nhất định cũng sẽ tìm cô báo thù.
Cô gái vô cùng sợ hãi, cô lùi lại sau rồi quay người bỏ chạy.
Không chạy không được, không chạy là cô sẽ mất mạng.
Chủ quán cơm thở dài: “Rốt cuộc các anh là ai, đừng có lo chuyện bao đồng”
“Gia tộc của tôi đã bám rễ ở đây rồi, tôi có rất nhiều người. Nếu anh dám làm tôi bị thương, gia tộc của tôi nhất định sẽ không tha cho anh”
Diệp Huyền Tân: “Thế lực của gia tộc sao? Nói cho anh biết, tôi đã cho người đi điều tra kỹ càng về gia tộc của anh rồi. Nếu bây giờ tôi mà phát hiện ra cả nhà anh đều tham gia vào chuyện này thì tất cả đều không thoát được đâu.”
Anh dám!
Chủ quán cơm tức giận hét lên: “Người đâu, người đâu mau tới đây..
Độc Lang cầm dao trên tay, chém thẳng một nhát vào sau đầu ông ta.
Trước mắt chủ quán cơm chỉ còn một màu đen và ngất đi.
“Anh, xử lý thế nào đây?” Độc Lang hỏi.
Diệp Huyền Tân: “Trói lại vứt xuống hầm, đến khi chúng ta về rồi xử lý tiếp”
Đã rõi Độc Lang cùng với Chiến thần Côn Luân trói chủ quán cơm lại, nhét giẻ vào miệng anh ta rồi vứt xuống hầm.
Sau đó, cả nhóm người mới đi về phía núi Hoàng Sa.
Đến khi đi tới chân núi Hoàng Sa, Diệp Huyền Tân nói với Diệp Què: “Được rồi, bây giờ anh đợi ở đây là được rồi”
Diệp Què mong như vậy còn không được nên vội vàng gật đầu: “Được, được, tôi sẽ đợi ở đây”