Từ trong mộ, tiếng gõ đầu tiên vang lên, sau đó là tiếng móng tay chạm vào miếng gỗ.
Không lâu sau, có tiếng vỡ vụn, sau đó là tiến đào bới.
Chỉ trong khoảng mười phút, một cái hố lớn đã sụp xuống trên bề mặt của ngôi mộ: “người chết” từ từ bò ra khỏi ngôi một!
Cảnh tượng này quá đỗi kinh hoàng, một vài dân làng bị sốc ngay tại chỗ.
Tất nhiên, số người còn lại cũng rất sốc.
Sau khi xác chết bò ra khỏi mộ, nó mạnh mẽ đi về hướng núi Hoàng Sa, trong nháy mắt đã biến mất vào màn đêm đen kịt.
Dân làng về nhà cũng rùng mình.
Sự việc này nhanh chóng lan sang thôn gần đó, và từ đó đến nay không còn ai dám đến núi Hoàng Sơn nữa.
Trên thực tế, dù dân làng muốn đi cũng không thể đi được bởi vì đường lên núi Hoàng Sa đã bị cát vàng chôn vùi hoàn toàn.
Ngập ngừng một hồi, ông chủ quán ăn nói tiếp: “Nói mới nhớ, còn một chuyện kì lạ nữa”.
“Có tổng cộng bảy con đường từ đây lên núi Hoàng Sa. Sáu con đường bị đều bị cát vàng chôn vùi, nhưng chỉ có một con đường, nhưng nó không gặp phải vận đen này và được giữ vẹn nguyên”.
“Chỉ có điều, con đường này là đường núi rất khó đi. Không có mấy người vượt thành công con đường này”.
“Một số dân làng nói rằng, họ nhìn thấy âm binh đi qua vào ban đêm. Từ đó dân làng nói rằng đây là con đường cõi âm, và đó là con đường để âm binh đi bộ”.
Độc Lang nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói: “Những người chết vì núi Hoàng Sa, mọi người có gặp lại họ không? Họ có lại từ núi Hoàng Sa xuống không?”
Ông chủ quán ăn lắc đầu: “Không. Họ hoàn toàn biến mất không dấu vết sau khi “sống lại”.”
Độc Lang nói: “Tôi hỏi ông, ông có biết một nơi gọi là Vạn Thi Nhai gần núi Hoàng Sa không?”
Ông chủ quán ăn lắc đầu: “Vạn Thi Nhai? Tôi lớn lên ở đây và chưa bao giờ nghe thấy cái tên này”.
Độc Lang nói: “Làm phiền ông chỉ cho tôi phương hướng của con đường duy nhất đi lên núi”.
Ông chủ quán ăn tỏ vẻ bất lực: “Tôi đã nói là các người đừng có kiên trì đi lên núi Hoàng Sa nữa mà”.
Độc Lang nói: “Chỉ cần ông chỉ đường, đừng lo lắng đến các việc khác”.
Ông chủ quán ăn nói: “Tôi nói thật, cho dù tôi có chỉ dẫn cho các người thì các người cũng không lên được núi Hoàng Sơn đâu!”
“Con đường quá gồ ghề và quanh co. Trong thôn chỉ có Diệp què có thể lên núi thành công, Ngay cả tôi cũng không lên được”
Độc Lang nói: “Diệp què là ai vậy, tại sao anh ta lại vậy?”
Ông chủ quán ăn nói: “Diệp què là người anh sinh đôi duy nhất còn sống sót từ núi Hoàng Sơn về mấy năm gần đây”
Độc Lang đột nhiên có hứng thú với anh ta.
Anh ta nói: “Được rồi, hãy cho tôi biết nhà của Diệp què ở đâu”
Chủ quán ăn lắc đầu thở dài nói: “Cậu trai trẻ tuổi, tại sao lại làm bản thân bận tâm. Đó không phải là chỗ tìm thấy niềm vui, là nơi có thể chết người đó”