**********
Tiếng gõ bất thình lình vang lên trong khoang tàu kín kẽ này khiến người ta sởn gai ốc. Mấy người Diệp Huyền Tần tức thì im phăng phắc, anh nhìn tôi tôi nhìn anh. Độc Lang lên tiếng trước: “Sát Lang, vữa nấy cậu gõ xuống sàn à?” Sát Lang lắc đầu: “Tôi không gõ, tôi tưởng là cậu gõ” Độc Lang: “Không phải tôi” Không phải hai chúng ta không lẽ là đại ca?
Hai người đồng thời nhìn Diệp Huyền Tần, Diệp Huyện Tân đang nhìn chằm chằm xuống dưới sàn: “Tiếng động phát ra từ phía dưới”.
Vừa dứt lời, âm thanh lại truyền đến từ phía dưới, càng lúc càng dồn dập không ngừng. Độc Lang bỗng la lên: “Cẩn thận, bên dưới có người nói không chừng lại là người nhện!”
Độc Lang vừa dứt lời, mạn tàu bỗng "rắc” một cái, một cánh tay héo khô thò qua kẽ nứt vào bên trong, dòng nước cũng theo đó tràn vào.
“Cái quái gì vậy? Mau cút ra đây cho tao!” Độc Lang giận tím mặt xông lên định túm chủ nhân của cánh tay héo khô kia lên, nhưng anh ta vừa đến gần thì cánh tay đó lập tức rụt lại.
Cạch cạch cạch...!
Những chỗ khác cũng lần lượt truyền đến tiếng gõ, mỗi lúc một nhiều, dồn dập không ngừng, lát sau cả đáy tàu đều vang lên.
Sau đó lại đến tiếng răng rắc liên tục vang lên khiến người ta đau đầu muốn nứt. Trong phút chốc đáy tàu nứt ra những kẽ hở liên tiếp, nước theo đó tràn vào tứ tung khoang tàu.
Độc Lang nãy giờ muốn bắt lấy cánh tay kia để tìm ra ngọn ngành nhưng nó cứ thò vào lại rụt lại, rất khó bắt được.
Diệp Huyền Tần bắt được một cánh tay nhưng tên này nhanh chóng cắt cụt tay bảo toàn tính mạng.
Nước chảy vào ngày càng nhiều, trong nháy mắt nước trong khoang tàu đã ngập đến đầu gối. Bọn họ có thể cảm nhận được chiếc tàu đang chìm xuống nhanh dần.
Nếu tàu cứ thể chìm xuống sâu hơn mà kẻ địch lại xuất hiện ở bên dưới đánh với bọn họ một trận thì quả thực gay go.
Diệp Huyền Tận dứt khoát ra quyết định: “Chạy!” Ba người bọn họ không quan tâm đến chiếc tàu nữa, ai nấy vội vàng bơi vào bờ.
Cũng may sau đó họ không gặp phải kẻ địch nên thuận lợi chạy lên bờ. Khi họ nhìn lại thì chiếc tàu đã bị ngập trong nước hơn nửa, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống.
Da đầu của Bao Nghĩa Đình run lên, trong lòng thầm mắng: “Con mẹ nó, mấy người này rốt cuộc mạnh đến mức độ nào chứ?”.
Đây là những người đầu tiên mà Bao Nghĩa Đình chứng kiến, có thể sống sót trở về từ con tàu ma. Hơn nữa nhìn qua trên người họ hình như không bị thương.
Mấy người này còn đáng sợ hơn con tàu ma, lần này Bao Nghĩa Đình coi như đụng phải người không nên đụng rồi.
Con tàu ma nhanh chóng chìm xuống dưới nước, trên mặt sông xuất hiện một xoáy nước khổng lồ.
Có vài thi thể của người nhện trôi ra từ trong khoang tàu rồi xoay tròn theo xoáy nước, chẳng mấy chốc liền bị cuốn xuống mất tăm, giống như bên dưới có người kéo bọn chúng xuống vậy.
Độc Lang nuốt nước bọt ực một cái, nói: “Đại ca, bên dưới con sông này nhất định có thứ gì đó?”
Sát Lang cũng lên tiếng: “Có thể nào là tàn dư của đám đạo tặc?” “Hai người chuẩn bị cho tốt, có thể chúng ta phải xuống dưới đó xem sao” Diệp Huyền Tần phân phó. Độc Lang và Sát Lang gật đầu đáp: “Rõ”
Ngay sau đó Diệp Huyền Tần nhìn một lượt Bao Nghĩa Đình từ trên xuống dưới: “Bây giờ chúng ta tra xét Bao Nghĩa Đình trước đã, tên này đã gạt chúng ta chuyện gì đó”.
Bao Nghĩa Đình nghe thấy Diệp Huyền Tần nhắc đến mình một cái, trong lòng anh ta thầm kêu xong đời
rồi.
Bọn Thần Soái chơi ở trên tàu ma chưa đã vậy thì tiếp theo bọn họ chắc chắn phải chơi gì đó cho đã mới thôi!
Lúc này Bao Nghĩa Đình chỉ muốn tìm một bức tường rồi đâm đầu vào đó chết cho xong.
Diệp Huyền Tần sải bước dài đi vào đình. Bao Nghĩa Đình cúi gằm mặt xuống đất không dám nhúc nhích. chứ đừng nói nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng chất vấn: “Bao Nghĩa Đình, anh thật to gan dám lừa gạt chúng tôi”
Bao Nghĩa Đình vừa nghe xong vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha: "Thần Soái, tôi không dám gạt mọi người, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám gạt mọi người. Oan uổng cho tôi quá”.
Độc Lang tức giận mắng: “Oan cái rắm nhà anh! Anh nói trên con tàu ma này là sào huyệt của đạo tặc, sao ông đây không thấy bóng dáng đạo tặc nào mà trong tàu toàn bộ là lũ quái vật!”