Chiến Thần Phong Vân

Chương 2230




Cô bé quan sát Diệp Huyền Tần một hồi lâu, rồi hỏi: “Chú ơi, cho hỏi chú là chủ thần soái sao?”

Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: “Đúng.”

Cô bé liền kích động nhảy lên, không biết làm thế nào: “Chú thần soái, con biết ngay là tối qua không phải con nằm mơ mà, con đúng là gặp thấy chủ rồi.

Tối qua lúc Diệp Huyền Tần cho trẻ trong thôn ăn, thì cô bé nhìn thấy bóng dáng của Diệp Huyền Tần.

Cô nhóc này lấy hết dũng khí nói: “Chú thần soái, con có thể ôm chú được không?”

Diệp Huyền Tần khẽ cười bể cô bé lên: “Có gì mà không được?”

Tính ra, cô con gái Nựu Nựu của anh cũng bằng tuổi với cô bé này, cho nên Diệp Huyền Tần đối với cô bé nhỏ này cũng có tình cảm.

Cô bé kích động sắp khóc luôn rồi: “Tốt quá đi, tốt quá đi, chú thần soái bế con rồi. Con phải cho mẹ con thấy, con phải chứng minh con không nói dối. “Chú thần soái, chú có thể về nhà với con, để mẹ con nhìn một cái được không? Mẹ con không tin chủ đến chỗ tụi con”

Diệp Huyền Tần nghĩ thoáng qua, nói: “Nhưng mà bây giờ chú thần soái rất bận, không có thời gian đến nhà con.”

Da.

Vẻ mặt cô bé tràn đầy sự thất vọng.

Diệp Huyền Tần đổi giọng: “Nhưng mà, chú hứa với con, đợi chú làm việc xong, thì đến nhà con tìm con được không?" “Thật sao?”

Cô bé vui mừng ngoài mong đợi: “Chú thần soái, chú nói thật sao? Đợi chú làm việc xong thì đến nhà con tìm con."

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Cô bé kích động không thôi: “Vâng, móc ngoéo, một trăm năm cũng không được đổi

Diệp Huyền Tần nói: “Được rồi, bây giờ con phải về nhà, chuyên tâm học tập. Đợi sau này con học xong rồi, dốc sức mình phục vụ cho đất nước, thì mỗi ngày đều có thể gặp chú thần soái rồi”

Cô bé kích động gật đầu: “Chú thần soái, con lớn lên cũng muốn tham gia quân đội, cống hiến cho đất nước giống như chú vậy đó.

Diệp Huyền Tần nói: “Tốt. Đúng rồi, con tên là gì.

Cô bé nói: “Con tên là Nựu Nựu

Diệp Huyền Tần khẽ cười, xem ra duyên phận của mình với cái thôn nhỏ này không nhỏ nha, trong thôn thế mà lại có một cô bé cùng tên cùng tuổi với con gái anh.

Anh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: “Đi đi, đợi chú làm xong việc rồi, chú đến tìm con.

Cô bé lanh lợi chạy đi rồi.

Còn mấy tên cướp đường kia thì ngây người, đưa mắt nhìn nhau, khó mà tin được.

Lúc nãy chúng ta không nghe nhầm?

Người đàn ông trước mặt này, lại là thần soái trong truyền thuyết?

Ôi trời, có cần phải xui xẻo như vậy không, chúng ta chẳng qua chỉ là một đám tép riu, ông trời ơi, ông có cần phải thần soái xuống xử lý bọn tôi không vậy?

Ôi mẹ ơi đây đúng là pháo cao xạ bắn muỗi, không biết trọng nhân tài mà. Ủ*ng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом

Tổ trưởng bọn cướp đường, Bao Nghĩa Đình không chịu tin vào sự thật này, anh ta cẩn thận dè dặt hỏi: “Xin hỏi quý danh của vị anh hùng này là?”

Độc Lang giả cười nhìn Bao Nghĩa Đình: “Lúc nãy cậu không nghe thấy à? Điều mà cậu nghe, chính là sự thật” Bao Nghĩa Đình nói: “Anh ấy...anh ấy thật sự là thần soái?”

Độc Lang: “Thật hơn chữ thật” Bao Nghĩa Đình tuyệt vọng muốn khóc.

Rơi vào trong tay thần soái, mười cái đầu bọn họ cũng không đủ giết nữa.

Ngày hôm nay, trong thôn náo nhiệt lạ thường.

Người dân trong làng ngạc nhiên phát hiện, chỉ qua một ngày mà cây trong nhà kính phát triển tươi tốt lạ thường, đậu đũa thậm chí cụp xuống đất, già rồi.

Năm nay thu hoạch lớn rồi.

Người dân trong làng vui vẻ thu hoạch rau củ.

Nhưng bọn họ làm gì biết được, thật ra họ đã hôn mê nhiều ngày rồi.

Yên lặng đợi trong làng được hai ngày, cho đến đêm thứ ba, cuối cùng họ cũng đợi được thư trả lời.

Màn đêm yên tĩnh bị tiếng phành phạch phá tan, một con chim bồ câu bay vào ngôi làng này. Diệp Huyền Tần phóng ta một luồng kình khí, thu bồ câu đưa thư vào trong lòng bàn tay.

Anh lấy tờ giấy dưới chân bồ câu nhìn một cái “Hoàng hà ba nghìn dặm.

Đây là có ý gì?

Anh đưa tờ giấy cho Bao Nghĩa Đình xem.