Nếu như Từ Lam Khiết phản kháng và lôi kéo với nhân viên dọn dẹp cùng một chỗ thì Diệp Huyền Tần lo lắng khí kình tấn công của anh sẽ bị sai lệch làm cho Từ Lam Khiết bị thương.
Lập tức thần kinh của Từ Lam Khiết trở nên căng thẳng, cô nói: “Vâng, em biết rồi!”
Điện thoại ngắt.
Không lâu sau, nhân viên vệ sinh dọn dẹp hành lang đi đến trước cửa phòng làm việc của Từ Lam Khiết.
Cô ta nhẹ nhàng gõ cửa nói: “Bà chủ, tôi là nhân viên dọn vệ sinh.
Từ Lam Khiết: “Vào đi.”
Nhân viên dọn dẹp cầm cây lau nhà tiến vào, hơi khom lưng hướng về phía Từ Lam Khiết coi như lời chào hỏi, sau đó bà ta lập tức làm việc.
Tkn giả vờ nhìn vào máy tính, nhưng thực ra khỏe mắt của cô đang chăm chú liếc nhìn nhân viên dọn dẹp, thần kinh căng thẳng.
Đến lúc nhân viên dọn dẹp quét dọn bên cạnh Từ Lam Khiết, Từ Lam Khiết cảm giác như tim của mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.
Đương nhiên, lúc này cũng có một người còn căng thẳng hơn cả Từ Lam Khiết, đó là Diệp Huyền Tần.
Dbđ hết sức chăm chú nhận biết hoạt động của khí kình, một khi phát hiện nhân viên dọn dẹp có hành động thái quá nào thì Diệp Huyền Tần sẽ điều khiển khí kinh tấn công nhân viên dọn dẹp trước.
Nhưng làm cho hai người không ngờ đến là nhân viên dọn dẹp rất nhanh đã quét dọn xong căn phòng, cô ta cũng không có bất cứ hành động khác thường gì.
Trước khi đi ra ngoài, nhân viên dọn dẹp còn khom lưng cúi chào Từ Lam Khiết rất lễ phép.
Từ Lam Khiết thở phào nhẹ nhõm, xem ra bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.
Từ Lam Khiết tiếp tục xem tài liệu.
Nhưng xem được khoảng một phút, Từ Lam Khiết nhất thời cảm thấy buồn ngủ, mí mắt trên đánh mí mắt dưới.
Cho dù cô có nghiến răng cố gắng như thế nào thì vẫn không thể đánh thức được cảm giác muốn ngủ.
Cuối cùng cô vẫn dặt dẹo nằm ghé lên bàn ngủ say mất.
Diệp Huyền Tần đầu tiên nhận thấy Từ Lam Khiết đang ngủ mê man, anh lập tức ý thức được sự việc rất không bình thường.
Lúc nãy khi gọi điện thoại cho Từ Lam Khiết, tinh thần của cô ấy vẫn rất tốt, không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại ngủ ngay được.
Hơn nữa nhân viên dọn dẹp chỉ vừa rời đi khoảng một phút thì Từ Lam Khiết đã nhắm mắt ngủ gật mất… Chuyện này cũng quá mức trung hợp rồi.
Diệp Huyền Tần lập tức quyết định từ bỏ kế hoạch “Há miệng chờ sung”, anh đứng dậy ngay lập tức, một bên vừa chạy về phía văn phòng của Từ Lam Khiết, một bên lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho cô.
Nhưng điện thoại vẫn không có ai nghe.
Ngay cả điện thoại cũng không đánh thức được Từ Lam Khiết thì chắc chắn trăm phần trăm Từ Lam Khiết không phải buồn ngủ bình thường.
Nhân viên dọn dẹp kia chắc chắn có vấn đề.
Diệp Huyền Tần lập tức xuất ra một đạo khí kình giam giữ nhân viên dọn dẹp lại, sau đó phân phó cho Độc Lang, nói: “Độc Lang, khống chế tất cả những người lao công đang ở trong đại hạ, một người cũng không được chạy thoát.
Độc Lang lập tức gật đầu: “Em hiểu rồi!”
“Hừ, đám người ngu ngốc này lại dám bất kính với chị dâu sao, không muốn sống nữa à!”
Hai người phân công nhau hành động.
Diệp Huyền Tần lập tức xông vào phòng của Từ Lam khiết, nhẹ giọng gọi cô: “Lam Khiết, Lam Khiết, em nhanh tỉnh lại đi!”
Từ Lam Khiết vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhìn trạng thái của cô thì giống như bị hôn mê bất tỉnh.
Diệp Huyền Tần cau mày, cẩn thận ngửi một lúc mùi trong phòng: Nồng nặc mùi nước khử trùng.
Nhưng rất nhanh anh đã ngửi ra được từ trong mùi nước khử trùng có một loại mùi khác: Mùi thuốc hóa học.
Đây là một loại chất hóa học kỳ lạ, chỉ cần một lượng nhỏ, có thể kích thích hệ thần kinh của con người, khiến cho tinh thần con người trong một khoảng thời gian ngắn đạt đến giới hạn, nó có tác dụng tương tự như ma túy, ma túy thần kinh.
Chết tiệt, nhân viên dọn dẹp kia thế mà lại dám hạ độc. Diệp Huyền Tần lập tức dùng khí kình mở hết tất cả cửa sổ bằng kính và cửa ra vào, để cho mùi trong phòng được tản ra.
Với luồng không khí tươi mới tiến vào phòng, độc của nhóm ba cô gái Từ Lam Khiết mới từ từ giảm đi.
Người đầu tiên tỉnh lại là Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết vươn vai giãn người một cái, ngáp một cái rồi nói: “Huyền Tần, em đã ngủ bao lâu rồi?”
Diệp Huyền Tần nói: “Không lâu lắm. Lam khiết, bây giờ em cảm thấy thế nào? Em có bị đau đầu hay không?” Từ Lam Khiết lắc đầu nói: “Em không đau, chỉ hơi mệt một chút, em muốn ngủ.
“Vừa nãy không biết có chuyện gì nữa, em chỉ cảm thấy có một cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt không chống đỡ được.
Diệp Huyền Tần không định nói cho Từ Lam Khiết biết sự thật, tránh cho cô phải lo lắng và sợ hãi.
Diệp Huyền Tần trấn an cô, nói: “Có lẽ là do chịu đựng cả một đêm nên mệt mỏi quá mức thôi.”
“Lam khiết, em nghỉ ngơi đi, anh thấy hôm nay chắc là kẻ thù sẽ không đến đâu.