Hạ Nhất Hàng: "Tất nhiên rồi." Bí thư Trương rời đi, mấy người vây quanh đều cảm thấy không hiểu một chút nào.
Chuyện này nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng chắc chắn cũng không phải là chuyện lớn gì mấy, tại sao bí thư Trương lại cảm thấy chuyện này "không phải là chuyện nhỏ" đây.
Đúng là kỳ lạ.
Hạ Nhất Hàng nói tiếp: "Tổng giám đốc Từ, vậy tôi không quấy rầy nữa, tôi sẽ dẫn bà ta đi tra hỏi thêm.
Từ Lam Khiết thở dài: "Anh Hạ à, thực sự tôi cũng không dám giấu diếm, thực ra không chỉ riêng Nhất Đóa nhà tôi bị người ta ném đá giấu tay, mà cả công ty xây dựng của gia đình cũng chịu cảnh cạnh tranh không công bằng như vậy."
"Tôi nghi ngờ có người ra tay với gia đình tôi, mong anh Hạ có thể tìm ra được thủ phạm đứng đằng sau, tại sao lại muốn nhắm vào tập đoàn Diệp Linh."
Hạ Nhất Hàng gật đầu: "Cô cứ yên tâm, tôi sẽ lo chuyện này tới cùng, nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng." Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Hạ Nhất Hàng dẫn người phụ nữ trung niên nọ rời đi, quần chúng vây xem cũng dần dần tản hết. Điện thoại của Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ gần như vang lên cùng một lúc.
Hai người vội vàng đi sang bên nghe máy.
Không bao lâu sau, hai người nhận cuộc gọi xong thì ủ rũ cúi đầu trở lại.
Trong lòng Từ Lam Khiết cũng thấy hồi hộp theo: "Nam Huyên, ai mới gọi tới vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Từ Nam Huyên thở dài nói: "Đại lý các nơi của Nhất Đóa gọi điện tới, gần như là các đại lý của thời trang Nhất Đóa đều gặp phải tình trạng bị người ta gắp lửa bỏ tay người."
"Đương nhiên, cách giải quyết của họ không được hoàn hảo như bên chỗ chúng ta. Giờ không ít tin tức truyền thông đang nói xấu về Nhất Đóa, chỉ sợ thời trang Nhất Đóa không giữ được mất"
Vẻ mặt Từ Lam Khiết ảm đạm đi trong nháy mắt: "Ôi, tốn bao nhiêu công sức để xây dựng nhãn hàng, cứ thế bị một đám lưu hủy đi sao?"
"Nam Huyên, liên lạc với bộ phận quan hệ xã hội, cố gắng giảm bớt sức ảnh hưởng của tin tức đó hết sức"
Từ Nam Huyên đáp: "Được, chị đi làm ngay đây."
Từ Lam Khiết nhìn về phía Trình Hạ Vũ: "Cá Nhỏ, em mấy lần muốn nói lại thôi, hay là có gì muốn nói với chị hả?"
Trình Hạ Vũ lắc đầu: "Cái đó,... tạm thời thì không ạ."
Từ Lam Khiết: "Cá Nhỏ, có gì thì em cứ nói đi, có một số việc em càng giấu chị thì với chị, với tập đoàn Diệp Linh mà nói thì lại càng bất lợi."
Thực ra, cô đã có thể đoán được Cá Nhỏ muốn nói gì với mình.
Trình Hạ Vũ thở dài: "Chị à, chị nghe xong đừng tức giận. Vừa rồi em nghe điện thoại, giờ chuỗi khách sạn Kỳ Hạ và các ngành nghề khác đều chịu cảnh cạnh tranh không công bằng." Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
"Tất cả lĩnh vực của tập đoàn Kỳ Hạ chúng ta đều trì trệ không phát triển nổi, lúc nào cũng phải bù lỗ."
"Cứ theo đà này thì chúng ta không kiên trì được bao lâu nữa."
Từ Lam Khiết nhíu mày, cô thấy hơi đau đầu: "Họ đang tấn công tập đoàn Diệp Linh của chúng ta toàn diện, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết hay sao?"
"Phải điều tra, nhất định phải điều tra. Dù phải trả bất cứ giá nào thì cũng phải bắt được người giật dây đằng sau."
Trình Hạ Vũ: "Chị à, không cần tìm anh rể giúp đỡ hay sao? Em tin chỉ cần anh rể ra tay thì sẽ dẹp yên được hết."
Từ Lam Khiết lắc đầu: "Được rồi, anh rể em đang bận lắm, trăm công nghìn việc. Mấy chuyện nhỏ phiền phức của chúng ta không nên làm phiền anh ấy làm gì."
"Nếu chúng ta thực sự không thể giải quyết được thì khi ấy nhờ anh rể em ra tay cũng không muộn."
Trình Hạ Vũ gật gù: "Đúng vậy. À phải rồi chị, em nghe nói anh rể có tiền lắm hả, giàu nhất cả nước, ở trong mắt anh ấy, tập đoàn Diệp Linh của chúng ta chỉ như muối bỏ bể thôi sao?"
"Em thấy chị nên nghỉ làm đi, đừng lao tâm tổn sức kinh doanh tập đoàn Diệp Linh nữa, về nhà làm bà chủ chẳng phải tốt hơn à?"
"Em sẽ giúp chị cố gắng xử lý chuyện của tập đoàn. Đợi khi nào chị thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới xem."
Từ Lam Khiết nửa đùa nửa thật, nhìn Trình Hạ Vũ: "Sao thế, Cá Nhỏ à, em muốn soán vị đấy à?"