Chiến Thần Phong Vân

Chương 220




Bạo Long tất nhiên không chịu ký tên lên hợp đồng đó.

Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Không vội, anh sẽ ngoan ngoãn ký tên thôi.”

Xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát mãnh liệt.

Mấy chục chiếc xe cảnh sát, bao vây công trường to lớn này lại.

Đàn em Bạo Long sợ hãi chạy trối chết.

Nhưng lần này số cảnh sát tới còn nhiều hơn đàn em của Bạo Long, bọn họ không thể trốn đi đâu được.

Mang đội, đại đội trưởng hô: “Bạo Long, anh bị tình nghi tụ tập gây sự, ác ý hại người, xin theo chúng tôi đi một chuyến, phối hợp điều tra!”

Bạo Long vô cùng tủi thân: “Đội trưởng, tôi oan uổng, là người của tôi bị người của Diệp Huyền Tần làm cho bị thương.”

“Các người nên bắt Diệp Huyền Tần mới đúng.”

Đại đội trưởng liếc mắt hiện trường, nhất thời dở khóc dở cười.

Quả nhiên, người bị thương ở hiện trường phần lớn đều là người của Bạo Long.

Diệp Huyền Tần bên kia chỉ có hai mươi người, không có mấy người bị thương.

Bạo Long hàng này thật là thê thảm, hơn 300 người, bị 20 người đánh thành hình dạng này.

Vậy mà anh ta lại vẫn không ngại ngùng mà nói toạc ra!

Đại đội trưởng cũng không dám bắt Diệp Huyền Tần, bởi vì vừa nãy quân khu của tỉnh thượng tá Sói Hoang đã chào hỏi anh ta, bảo chăm sóc Diệp Huyền Tần một chút.

Anh ta lạnh lùng nói: “Làm sao, yếu như anh còn dám nói?”

“Người trước đó đến gây chuyện là các người, do các người là đồ bỏ đi, không đánh lại người ta bị người ta giết ngược lại, vậy mà còn muốn để pháp luật bảo vệ các người?”

“Các người như thế này thì khác gì với mấy kẻ ăn vạ? Các người là đến ăn vạ tiền thuốc thang sao?”

Ha ha!

Đoàn người cười phá lên.

Đại đội trưởng trào phúng có lý.

Bạo Long nhất thời mặt đỏ tới mang tai, lúng túng đến cực điểm.

Bạo Long cùng với đám đàn em bị cảnh sát mang đi.

Đại đội trưởng đi tới bên người Diệp Huyền Tần, kính cái lễ: “Xin lỗi anh Tần, chúng tôi đến chậm.”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, không sao. Phiền anh cũng dẫn Độc Lang đi đi.”

Độc Lang đang dương dương đắc ý một bên nghe thấy thì nhất thời trợn tròn mắt: “Anh, bắt em làm gì?”

Diệp Huyền Tần liếc anh ta một cái: “Đi qua đây nói chuyện.”

Độc Lang bận vội vàng đi theo Diệp Huyền Tần ra phía sau, đi tới một góc hoàn toàn không có người.

Diệp Huyền Tần: “Đêm nay có khả năng sẽ có người ám sát Bạo Long, cậu hãy ở trong bóng tối bảo vệ anh ta.”

Độc Lang hiếu kỳ nói: “Cái gì? Sao anh biết có người ám sát Bạo Long? Tên khốn này chết rồi đáng đời, bảo vệ anh ta làm gì?”

Diệp Huyền Tần: “Anh tự có sắp xếp, cậu cứ việc làm theo lời anh nói.”

Độc Lang gật đầu: “Rõ.”

Độc Lang cũng bị mang đi.

Diệp Huyền Tần cho gọi nhóm người của Sở Trương tiến vào văn phòng.

Mọi người lúc này vẫn nhiệt huyết sôi trào, tâm tình phấn khởi.

“Anh Tần, anh thật trâu bò!”

“Bức tường thịt của em cũng không dùng, phục anh rồi.”

“Anh Tần thực lực mạnh mẽ, không nghĩ tới đàn em bên người cũng không giống người thường!”

“Sau này em như là người của anh Tần, như sấm sét sai đâu đánh đó, tuyệt không hai lòng!”

Diệp Huyền Tần: “Bớt nịnh hót.”

“Tiếp theo, lời tôi nói với các người, các người cẩn thận nghe. Sau khi ra khỏi cánh cửa lớn này, tôi sẽ không nói lại lần nữa.”

Sở Trương vội vàng rửa tai lắng nghe: “Anh Tần nói đi.”

Diệp Huyền Tần: “Bạo Long lần này đã hoàn toàn ngã xuống, thế giới ngầm ở thành phố Tân Hải nhất thời như rắn mất đầu.”

“Sở Trương, anh có thể nhân cơ hội này nuốt trọn thế giới ngầm của Tân Hải.”

Sở Trương hơi sốt sắng: “Anh Tần, hiện tại tôi chỉ có hai mươi người, không có khẩu vị lớn như vậy để nuốt cái bánh ga tô lớn này đâu.”

Diệp Huyền Tần: “Yên tâm đi, ngày mai sẽ có một lực lượng lớn quy phục anh, anh chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được.”

Sở Trương tò mò nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh Tần, làm sao mà anh biết được? Có lực lượng lớn gì chứ?”

Diệp Huyền Tần: “Ngày mai thì anh sẽ biết.”

Nói xong, anh nhanh chân đi ra ngoài.

Một tên đàn em nhỏ giọng thầm thì nói: “Anh Tần là đang ở giả vờ thần bí đi, làm sao anh ấy biết ngày mai có người quy thuận chúng ta? Anh ấy còn có thể dự đoán tương lai sao?”

Chát!

Sở Trương không chút do dự cho đối phương một cái tát: “Câm miệng.”

“Tâm tư của anh Tần, người bình thường như chúng ta làm sao có thể phỏng đoán chứ?”

Mọi người không dám tiếp tục có mảy may nghi vấn nào.”