Độc Lang như hổ rình mồi nhìn vào Trương Niên Bình: “Chẳng lẽ ông muốn thay Triệu Phúc Chính bênh vực kẻ yếu à?"
Trương Niên Bình nói: “Tôi chỉ là dựa theo quy tắc để làm việc, anh dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đi đánh lãnh đạo của chúng tôi?”
Độc Lang: “Vô duyên vô cớ sao? Tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ!”
Chiếc xe tải lớn kia là xe tải vận chuyển quân dụng, xe vừa dừng lại đã có một đám chiến thần nhảy xuống bảo vệ hiện trường.
“Thi hành công vụ, không cho phép di chuyển!”
Trong lòng Triệu Phúc Chính thoáng cái nhảy lộp bộp, không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện một tia dự cảm chẳng lành.
Ông ta mơ hồ cảm thấy hình như những người này tới là vì ông ta. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Tục ngữ nói, không làm chuyện gì xấu thì không sợ quỷ gõ cửa. Bây giờ Triệu Phúc Chính đúng là đã làm nhiều chuyện đuối lý, cho nên chỉ cần gió thổi cỏ lay gì đó, ông ta đều cảm thấy là đang nhắm vào ông ta.
Trương Niên Bình chính là điển hình của người ngay không sợ kẻ gian: “Các người là ai? Chúng tôi đang thi hành công vụ như thường lệ, các người không có văn bản phê duyệt của cấp trên, sao lại có thể tự tiện xông vào hiện trường chấp pháp, quấy nhiễu chúng tôi chấp hành pháp luật như thường lệ đây?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Huyền Tần lộ ra ý cười.
Trương Niên Bình này đúng là chính trực thật, chỉ cần ông ta có lý thì bất cứ kẻ nào cũng dám trách cứ.
Đồn cảnh sát đang thiếu nhất chính là loại người có tính tình thẳng thắng kiên cường như thế này.
Triệu Phúc Chính thì lại sợ hãi.
Nhóm người này có thể điều động được máy bay trực thăng, xuất hành võ trang hạng nặng, vừa nhìn đã biết không phải người thường, cấp bậc nhất định là ở trên bọn họ.
Ngay cả Triệu Phúc Chính cũng không dám đi trêu chọc đối phương, nhưng Trương Niên Bình lại dám đi chất vấn đối phương... bộ không có não hay sao?
Anh ta vội vàng đi lên, chen ngang đẩy Trương Niên Bình ra, nói: “Xin lỗi cấp trên, đây là cấp dưới của tôi, không hiểu quy cũ!”
“Tôi thay mặt ông ta xin lỗi ngài.”
“Xin hỏi mục đích chuyến đi lần này của ngài là gì, chúng tôi cần phải làm gì để phối hợp với ngài đây?”
Đối phương lạnh lùng nói: “Vui lòng không cản trở chúng tôi thi hành công vụ, lùi lại phía sau ba bước, đứng thẳng không được nhúc nhích, nếu không thì đừng trách đạn của chúng tôi không có mắt.”
Triệu Phúc Chính vội vàng lùi lại ba bước.
Những người này đúng là dám nổ súng.
“Chúng tôi là Đại Đội Bắc Lang.” Một giọng nói thô lỗ từ bên trong xe tải truyền đến.
Đại Đội Bắc Lang!
Tim của mọi người lập tức đập bang bang bang bang loạn hết cả lên.
Đại Đội Bắc Lang, không ai không biết, không ai không hiểu, đây chính là lão K, bộ đội đặc chủng xếp hạng trước ba của Đại Hạ!
Tục truyền rằng, Đại Đội Bắc Lang do Thần Soái đích thân đào tạo, chỉ chấp hành nhiệm vụ trong chiến khu, trên tay mỗi người đều có dính máu.
Bất kỳ một đội viên bình thường nào trong đó, thân phận và địa vị đều có thể sánh ngang với Triệu Phúc Chính!
Làm sao một tồn tại như vậy lại có thể giá lâm ở địa phương nhỏ bé này của bọn họ.
Ánh mắt mọi người dồn dập nhìn về phía xe tải, tìm kiếm người vừa mới nói chuyện.
Một người đàn ông to lớn cục mịch từ trên xe tải bước xuống. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Mặc dù anh ta chỉ mặc một thân thường phục, nhưng lại không thể che giấu được khí chất cường hãn của bản thân.
Sắc mặt anh ta không hề thay đổi, không giận tự uy.
Mặc dù anh ta không mặc quân phục, nhưng Triệu Phúc Chính chỉ cần liếc mắt một cái đã lập tức nhận định, anh ta chính là đầu lĩnh của chi đội này.
Người này không phải ai khác, đúng là tướng quân phương bắc, Độc Lang.
Đại Đội Bắc Lang này thực ra chính là do Độc Lang tự mình bồi dưỡng đi ra. Bình thường chỉ chấp hành nhiệm vụ ở trong chiến khu, có điều kẻ thù lần này của bọn họ chính là dòng họ Côn Luân, quá mức mạnh mẽ, cho nên Độc Lang mới triệu hoán Đại Đội Bắc Lang tới, âm thầm giúp đỡ cho Diệp Huyền Tần.
Triệu Phúc Chính vội vàng nghênh đón: “Chào thủ trưởng, hoan nghênh mọi người đến chỉ đạo công tác."
Độc Lang liếc mắt nhìn Triệu Phúc Chính, thuận miệng nói: “Trong các người ai là Triệu Phúc Chính?”
Trái tim Triệu Phúc Chính thiếu chút nữa vỡ nát, quả nhiên bọn họ tới đây là vì anh ta, hơn nữa đại khái cũng không có chuyện gì tốt.
Triệu Phúc Chính vội vàng nói: “Tôi là Triệu Phúc Chính, xin hỏi lãnh đạo có chỉ thị gì?” Độc Lang: “Sở trưởng tỉnh, Triệu Phúc Chính đúng không?”
Triệu Phúc Chính do dự, đột nhiên không dám thừa nhận thân phận của bản thân.
Bởi vì lúc mà Độc Lang nghe nói anh ta là Triệu Phúc Chính, trong mắt lại hiện lên một tia sát khí.
Triệu Phúc Chính suy đi nghĩ lại, nói: “Cái này... Tôi không phải là người đứng đầu, có thể ngài đã nhận nhầm người rồi...”
Anh ta đang chơi chữ với Độc Lang. Anh ta xác thực không phải là người đứng đầu, anh ta chỉ là đầy tớ của nhân dân mà thôi.
Trương Niên Bình vội vàng uốn nắn nói: “Ngài Triệu, ngài không cần phải khiêm tốn, cho dù là chức vị hay là lại lịch thì ngài cũng được xem như là người đứng đầu”
“Ngài là dễ đầu đàn của chúng tôi, chúng tôi luôn kiên định đi theo bước chân của ngài, tiêu sái bước từng bước một..."