Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Chắc chắn, đương nhiên là có thể chắc chắn rồi, chuyện này có gì mà phải do dự chứ?”
Một câu này cũng có thể làm Trương Nặc Thuỷ sửng sốt, ông ta không biết nên làm gì tiếp theo.
“Anh cũng biết khoác lác nhỉ?”
Trương Nặc Thuỷ mắng: “Nhưng cho dù tôi lựa chọn những võ sĩ trong hiệp hội võ thuật một cách kỹ càng thì chẳng phải anh động đậy mồm mép một chút là có thể chiến thắng rồi sao?” “Mười vị anh hùng ở đây, mọi người cũng nghe thấy rồi đấy. Anh ta thậm chí còn không thèm để các vị trong mắt, các vị có chịu được không?” Mười vị võ sĩ kia sớm đã tức giận, trong mắt họ toàn là sự dữ tợn.
“Tổng giám đốc Trương, ông cũng đừng nhiều lời với anh ta. Nếu anh ta coi thường chúng ta thì bọn tôi thật sự muốn dạy bảo anh ta để anh ta biết thế nào tột cùng của sự lợi hại.”
Được!
Trương Nặc Thuỷ nói: “Nhóm các vị anh hùng cứ việc ra tay, anh ta chết tôi có thể thay các vị khiêng, các vị không cần phải gánh vác trách nhiệm này.” Đắc tội rồi!
Mười võ sĩ đưa hai tay ôm quyền về phía Diệp Huyền Tần rồi hành lễ của võ sĩ.
Diệp Huyền Tần không đáp lễ, bởi vì bọn họ không có tư cách để mình phải đáp lễ lại.
Anh chỉ dịu dàng nói với Tổng Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, cô ra đứng sau trạm này đi, đừng để mình bị thương!”
Được!
Tống Thanh Nhàn không nói gì, cô ta ngoan ngoãn lùi về sau vài bước.
Cô ta hiểu Diệp Huyền Tần, anh nhất định có thể đánh bại mười võ sĩ này một cách rất nhẹ nhàng.
Mười võ sĩ thấy Diệp Huyền Tần không đáp lễ, thậm chí anh còn không phản ứng gì với bọn họ. Bọn họ lập tức nổi giận vì cảm thấy Diệp Huyền Trần đang làm lơ họ.
Võ sĩ rống lên giận dữ: “Các anh em, cùng tôi tiến lên giết chết anh ta!” Đúng vậy!
Mười võ sĩ nhất trí cùng lao đến Diệp Huyền Tần.
Lần này Diệp Huyền Tần đã dùng kình khí để công kích.
Sau khi hơi thở cơ thể được ra đời, Diệp Huyền Tần vẫn luôn ỷ lại kình khí công kích nên động quyền cước có hơi mới lạ.
Lần này anh quyết định vận động một chút quyền cước.
Mười võ sĩ đang lao đến trước mặt, Diệp Huyền Tần từ từ đứng dậy rồi nhảy vào bên trong phe đối phương.
Ầm ầm ầm ầm!
Một tràn tiếng nặng nề vang lên, mười võ sĩ đều té xuống đất. Mặt mũi bọn họ bầm dập, biến dạng.
Mà nhìn lại Diệp Huyền Tần thì thấy anh sớm đã trở về vị trí mình rồi ngồi xuống bình thản uống trà như không có chuyện gì.
Khó hiểu thật! Tất cả mọi người có mặt ở đây choáng váng.
Mạnh thật, tên họ nhà Diệp này mạnh con mẹ nó thật.
Vừa rồi bọn họ chỉ thấy một viễn cảnh tàn bạo lóe qua trong đám người, vậy mà bây giờ đám người đều ngã xuống như vậy.
Hoàn toàn không thấy được Diệp Huyền Tần tấn công như nào.
Tốc được của con người sao có thể nhanh đến vậy!
Tục ngữ có câu, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo. Giờ phút này, mười mấy võ sĩ kia có chút sụp đổ.
Tốc độ vừa rồi của Diệp Huyền Tần rõ ràng là vượt ngoài sự hiểu biết của bọn họ. Người như thế ít nhất là chiến thần Cảnh, thậm chí anh ta còn có thể mạnh hơn.
Cường giả cấp chiến thần, hoặc là cấp cao trong hiệp hội võ thuật, hoặc có thể chính là đại tướng trong quân đội.
Hai loại người này, bọn họ tuyệt đối không dám đắc tội.
Bọn họ ý thức được, lần này bọn họ đã đến cánh cửa của cái chết rồi.
Xong rồi, chuyện này xong rồi. Nếu đối phương truy cứu thì mười mấy cái đầu bọn họ cũng không đủ để giết.
Diệp Huyền Tần đập đập tay phủi tro bụi, ánh mắt anh chế nhạo Trương Nặc Thuỷ: “Sao nào? Đương kim ông chủ của tập đoàn quốc tế Hoàn Kỳ sẽ không vì thế mà để bụng đâu nhỉ?”
Trương Nặc Thuỷ nuốt một ngụm nước miếng.
Cuối cùng là do đối thủ quá mạnh hay võ sĩ quá yếu đây?
Đối với Diệp Huyền Tần thì đám võ sĩ này chẳng mạnh hơn đội bảo vệ hôm qua là bao.
Ông ta biết được một điều, Diệp Huyền Tần thật sự quá mạnh, những võ sĩ bình thường trong mắt anh không khác gì người bình thường.
Thật sự giống như con nhện so với mấy con ruồi bọ, thì trước mặt một con voi đều yếu ớt như nhau, giẫm cái là bęp.
Trong lòng của mười võ sĩ kia đầy sợ hãi, bọn họ nhìn Diệp Huyền Tần: “Xin hỏi đàn anh họ tên là gì? Có đảm nhận chức vị quan trọng trong hiệp hội võ thuật không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Hiệp hội võ thuật xách dép theo tôi còn không xứng nữa kia kìa!”
Tâm tư mười mấy võ sĩ lập tức bị cắt qua một cách lạnh lùng.
Anh dám trợn mắt ngang tàn sỉ nhục hiệp hội võ thuật “xách dép theo anh còn không xứng”. Xem ra anh thật sự không e sợ võ hiệp.
Loại người mạnh như vậy đã vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ.
Diệp Huyền Tần: “Võ sĩ, là để bảo vệ cho đất nước, diệt trừ cái xấu, chứ không phải cho các người vung tay đấm người khác. Các người thực sự là nỗi ô nhục trong giới võ thuật mà!”
“Bây giờ tôi ra lệnh cho các người rời khỏi võ hiệp, mang tội ra chiến trường, giết địch lập công. Khi nào giết được mười kẻ địch cùng đẳng cấp thì trở về với tự do.”