May mắn thay, người bên kia đã hoàn toàn thoát khỏi cơ thể của Trương Tư Điềm và rời khỏi cô ta.
Hai chị em Trương Tư Điềm sợ hãi, vô thức ôm lấy nhau: “Anh… anh là ai? Tại sao… tại sao lại bám vào cơ thể của tôi?”
Bóng ma nói với giọng nói lạnh lùng và u ám: “Tôi là phòng tuyến Côn Luân, trước kia tôi đã bám vào thân thể của cô.”
“Anh… tại sao lại bám trên người của tôi?” Trương Tư Điềm hỏi.
Bóng ma đó liên tục cười lạnh: “Tại sao? Còn không phải là vì biển lửa đó sao?”
“Ha ha, không ngờ Diệp Huyền Tần không phát hiện ra tôi.”
“Thần Soái chết tiệt gì chứ, chỉ là người có tiếng mà không có miếng Thần Soái.”
Nghe đến hai chữ này thì hai người phụ nữ run rẩy nhìn nhau.
“Anh vừa nói… Thần Soái nghĩa là sao?”
Bóng ma nói: “Nói thật cho các người biết, người vừa cứu các người là đại danh đỉnh đỉnh Thần Soái!”
“Cái gì!”
Hai người phụ nữ bị sốc. Những điều họ gặp phải ngày hôm nay kích thích hơn tất cả những điều họ đã trải qua trong nửa đời trước.
Thật vinh dự khi bọn họ được tiếp xúc gần gũi với Thần Soái!
Bóng ma tiếp tục: “Tôi nghe nói rằng Đại Hạ các người coi anh ta như một đức tin và một thần tượng”
“Hiện tại tôi sẽ giết các người để xem thần tượng, đức tin của người có tới cứu người hay không, ha ha!”
Sau đó, bàn tay của bóng ma thay đổi nhanh chóng và nó biến thành một con dao.
Anh ta giơ cao con dao và chém vào người Trương Tư Điềm và Trương Tư Vân.
“Không!”
Hai chị em theo bản năng hét lên.
Đúng vào lúc này thì một thanh kiếm đột nhiên phóng tới, đâm vào ngực bóng ma đó.
Cùng lúc đó thì bóng ma bị một thanh kiếm dài hất vào không trung và cuối cùng cố định chắc chắn vào tường. “Phụt!”
Bóng ma mở miệng phun ra máu. Mặc dù bóng ma là ảo ảnh và vô hình, nhưng mà máu mà anh ta nôn ra là có thật.
Bóng ma nhìn xuống thanh trường kiếm đâm vào ngực mình, không tin nói: “Kiếm Long Vương, thật sự là Kiếm Long Vương!”
“Diệp Huyền Tần, lăn ra đây!” Diệp Huyền Tần bay chậm vào tòa nhà.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng ma và nói: “Phòng tuyến Côn Luân? Là anh đốt lửa?”
Dù rất chật vật nhưng bóng ma vẫn nói một cách đầy tự hào: “Đúng vậy, tôi đã làm đó, anh có thể làm được gì chứ?”
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Tôi có thể làm gì? Đương nhiên là đánh anh hồn bay phách tán!”
“Phụt!”
Bóng ma cười điên cuồng: “Diệp Huyền Tần chẳng lẽ anh không thấy tôi chỉ là thần thức thôi sao?”
“Ngay cả khi anh đánh tan một chút ý thức của tôi thì sao? Nhiều lắm là chỉ có thể làm giảm một phần nghìn sức mạnh của tôi mà thôi, nó sẽ không gây ra nhiều tổn thương cho cơ thể của tôi.”
“Vì vậy anh muốn động thủ thì cứ động thủ đi, đừng mơ có thể hỏi được thông tin phòng tuyến Côn Luân từ miệng tôi. Tôi sẽ không tiết lộ một chứ!”
Diệp Huyền Tần có chút đau đầu. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng phòng tuyến Côn Luân có thể tách thần thức ra khỏi thân thể và hành động một mình.
Phòng tuyến Côn Luân này thuộc chủng loại gì vậy?
Người sống? Xác sống như người Âm Ti, hay… kiểu khác?
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Bất kể là phải trả như thế nào thì tôi cũng sẽ tìm được thân thể của anh và nghiền nát anh thành tro!”
Bóng ma khinh thường nói: “Ha ha, vậy phải xem anh có khả năng đó hay không?”
“Tôi thực sự nghi ngờ bây giờ anh thậm chí không thể làm bất cứ điều gì đối với ý thức của tôi!”
“Hiện tại tôi muốn chạy trốn, anh ngăn lại được không?”
Sau những lời nói đó thì bóng ma thực sự thoát khỏi kình khí Kiếm Long Vương rồi chạy trốn.
Diệp Huyền Tần không hề hoang mang, chỉ là thả ra một luồng kình khí.
Bốn luồng kình khí thực chất hóa thành bốn bức tường, tạo thành một cái lông nhốt bóng ma ở giữa.
Bóng ma cau mày: “Kình khí thực chất hóa?Thủ đoạn cao cường, là do tôi đã xem thường họ Diệp anh rồi.”
“Nhưng mà anh có thể bỏ tù tôi thì sao? Anh còn có thể làm gì tôi?”
Vẻ mặt của Diệp Huyền Tần trở nên âm trầm.
Những gì bóng má đó nói là sự thật, ngoại trừ việc giam câm anh ta thì anh không thể làm gì được bóng ma đó.