Chiến Thần Phong Vân

Chương 2076




Tống Đại Hành: “Nhưng chuyện này vô cùng khẩn cấp, chủ nhân muốn tôi nói cho cậu biết ngay khi nhìn thấy cậu…

Diệp Huyền Tần: “Đây là mệnh lệnh!” Sở dĩ lúc này anh không cho Tống Đại Hành truyền lời không phải vì anh không tò mò mà là vì trong lòng anh có kiêng kị.

Trong trường hợp họ bị Âm Ti bao vậy trên đường chạy trốn thì Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ nhất định sẽ chiến đấu hết mình để bảo vệ người của mình và hai người rất có thể sẽ chết thảm.

Diệp Huyền Tần không muốn hai người sáng lập quân đoàn Bắc Tân Cương kết thúc một cách thê thảm như vậy. Anh yêu cầu Tống Đại Hành ôm thông điệp của chủ nhân trong bụng để ông ta cố gắng sống và chờ đợi để gửi thông điệp cho chính mình.

Ngay khi Diệp Huyền Tần nói từ “mệnh lệnh” thì Tống Đại Hành không nói gì nữa.

Đối người lính thì nhiệm vụ nhất định của họ là tuân theo mệnh lệnh!

Diệp Huyền Tần nói: “Ông Vương, đưa chúng tôi ra ngoài.”

Ông Vương gật đầu sau đó nằm trên mặt đất, đánh hơi xung quanh như một con chó.

Lưu Cửu Vạn khó hiểu: “Ông Vương, ông làm sao vậy?”

Ông Vương nói: “Đương nhiên là để tìm ra lỗ thủng trong kết giới này rồi, vị trí của lỗ thủng này có thể thay đổi bất cứ lúc nào. May mắn thay, lần trước khi phát hiện ra lỗ thủng này, tôi đã bỏ một chai rượu quế hoa vào trong lỗ thủng đó, tôi có thể lần theo hương vị của rượu để tìm nó.”

Nhìn thấy ông Vương đang thong thả tìm kiếm thì Diệp Huyền Tần không khỏi có chút gấp gáp. Anh nói: “Nếu không tìm được thì tôi sẽ phá bỏ kết giới này.”

“Đừng.” Ông Vương nói nhanh: “Nếu anh phá vỡ kết giới thì chúng ta sẽ bị Âm Ti bao vây, như vậy thì thật phiền phức”

“Nhanh thôi, tôi sẽ sớm tìm được.” Phương Đức Duệ đột nhiên nói: “Năm mươi hai độ, có hương thơm.”

Ông Vương kinh ngạc nhìn ông ta: “Làm sao ông biết?”

Phương Đức Duệ bật cười: “Tôi cũng có biệt danh là rượu tiên.”

“Mấy chục năm rồi ông đây không uống rồi, ông đây sắp thèm đến chết rồi, rượu tới rồi!”

Chỉ thấy Phương Đức Duệ đảo tay lên đầu một cái thì tay ông ta đã tóm được một cái bình rượu quế hoa rất thơm.

Ông ta mở nắp bình sau đó ừng ừng uống.

Tống Đại Hành cũng thèm chảy nước bọt nói: “Đừng uống cạn, để dành một ít cho ông đây”

Tống Đại Hành đoạt lấy bình rượu của Phương Đức Duệ. Không còn nghi ngờ gì nữa, Phương Đức Duệ đã chộp lấy bình rượu này từ trong lỗ thủng của kết giới!

Lỗ hổng trong kết giới thực sự nằm trên đầu Phương Đức Duệ.

“Đi thôi!” Diệp Huyền Tần ra lệnh, mọi người theo vào lỗ thủng trong kết giới.

Cùng lúc đó, một người đàn ông Âm Ti đi về phía cửa ra vào với bình rượu và rau trên tay, ngân nga một bài hát.

Ông ta sẽ đổi ca với người bảo vệ họ Trương kia.

Ông ta và ông Trương kia thật ra là anh em sinh đôi, hai người cùng nhau gia nhập Âm Ti, ông ta gọi là Trương Nhị.

Hôm nay là sinh nhật của Trương Nhị và anh trai ông Trương cho nên ông ta muốn cùng anh trai mình uống một lỵ. Kết quả khi ông ta đến cổng thì lại không thấy bóng dáng của ông Trương.

“Chắc lại đi đánh bài rồi!” Trương Nhị lắc đầu cười khổ rồi chui vào phòng bảo vệ.

Kết quả là vừa đi vào đã giẫm phải vật mềm, vừa nhìn xuống thì đỉnh đầu ông ta đột nhiên tê dại.

Đó chính là vì người anh em sinh đôi ông Trương bị ông ta giẫm lên. Nhìn bộ dạng của Ông Trương thì có vẻ như đã bị ngất đi.

Có phục kích! Đây là phản ứng đầu tiên của Trương Nhị.

Sau đó, ông ta không để ý tới ông Trương nữa xoay người bỏ chạy. Nếu xung quanh có mai phục thật, nếu bây giờ cứu ông Trương trước thì ông ta cũng có thể bị tấn công.

Đừng nói cứu ông Trương đến lúc đó thì có thể ông ta cũng sẽ chết. Vì vậy sự lựa chọn tốt nhất lúc này là tìm đàn chủ để báo cáo sự việc.

Ông ta điên cuồng chạy đến phòng của đàn chủ.

Ông ta chạy vào, cũng không thèm gõ cửa cũng đã lao vào.

“Không ổn, không tốt…”Trương Nhị thở phì phò sau khi xông vào.

Thiên Ma Vương và Địa Ma Vương trong phòng nổi giận đùng đùng: “Hô to gọi nhỏ vậy còn thể thống gì nữa. Cút ngay, gõ cửa rồi hãy đi vào.”

Trương Nhị nuốt nước bọt và nói: “Đàn chủ, đã xảy ra chuyện… đã xảy ra chuyện… đã xảy ra chuyện với ông Trương.”

“Cái gì?”

Thiên Ma Vương cau mày: “Anh trai sinh đôi của ông là ông Trương? Không phải ông ta đang canh cổng sao, ông ta bị sao vậy?”