Chiến Thần Phong Vân

Chương 203




Phạm Vân Hà lườm Lưu Vạn Vạn: “Là chết hay là uống rượu là tùy cô lựa chọn.”

Lưu Vạn Vạn sợ hãi, vội vàng đồng ý: “Tôi uống rượu, tôi uống rượu.”

Nói xong, bản thân cô ta tự rót cho mình một chậu rượu.

Mỗi người có mặt tại đây đều trâu bò hơn Lưu Vạn Vạn nhiều lắm. Ngay cả bọn họ đều uống xong, Lưu Vạn Vạn tất nhiên cũng không dám làm ngoại lệ.

Cô ta đang muốn uống thì Diệp Huyền Tần bỗng nhiên mở miệng: “Làm như một con chó, nằm trên mặt đất uống!”

Lưu Vạn Vạn lập tức thay đổi sắc mặt nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái, nằm trên mặt đất uống.

Vì bảo toàn mạng sống, chỉ có thể hi sinh tôn nghiêm!

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Uống xong chén rượu này, ân oán trước đây coi như cũng đã thanh toán xong!”

“Sau này tôi và các người chỉ là người dưng, không còn bất kỳ liên quan nào.”

Trong lòng mọi người vừa hối hận vừa phẫn nộ.

Tức giận là vì đều do đồ chó Chu Lam đã khiến bọn họ lưu lạc tới kết cục như thế.

Hối hận chính là vì nếu như trước kia người bọn họ nịnh bợ chính là Diệp Huyền Tần, mà không phải Chu Lam, vậy bây giờ bọn họ có lẽ đã thăng quan tiến chức vùn vụt đi!

Thời cơ tốt đẹp như thế mà cứ như vậy bỏ lỡ, đáng tiếc, đáng tiếc!

Sắc mặt Vương Tiến Cường tái nhợt như tờ giấy.

Một mặt là mất máu quá nhiều, một mặt khác là bị dọa sợ.

Anh ta thật sự bị làm cho sợ hãi rồi.

Diệp Huyền Tần có thể ra lệnh cho Thẩm Hải thì đủ để chứng minh của cải của anh đến tột cùng có bao nhiêu to lớn rồi.

Nắm giữ của cải như vậy ở trong quan trường làm sao sẽ không có khả năng?

Có quỷ mới tin!

Anh ta nơm nớp lo sợ nói: “Diệp Huyền Tần, trước đây là do tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, tôi… xin lỗi anh.”

“Như vậy đi, tôi tự phạt một chén… một chậu, xem như là bù đắp lỗi lầm ngày trước của tôi.”

Diệp Huyền Tần lạnh lùng lắc đầu: “Xin lỗi, anh đã không còn cơ hội, bởi vì trên tên của anh đã bị đánh chữ X!”

Khuôn mặt Vương Tiến Cường tràn đầy tuyệt vọng.

Tờ giấy kia chỗ nào là danh sách chứ, rõ ràng là sổ sinh tử.

Anh ta nhắm mắt uy hiếp nói: “Tôi là nhân viên chính phủ, nếu anh giết tôi chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, cấp trên nhất định sẽ tra rõ việc này.”

“Năng lực của anh không nhất định có thể gánh vác được sự nghiền ép của các cơ quan quốc gia. Anh cần gì phải làm hai bên đều chịu tổn hại đây?”

Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Xin lỗi, anh không có tư cách uy hiếp tôi.”

“Đủ rồi.” Đến lúc này Chu Lam đã nhìn không nổi nữa: “Diệp Huyền Tần, cứ như vậy thu tay lại đi, tôi có thể tha cho Uyển Nhi một mạng.”

“Nếu không, cho dù coi như anh có thể bức tử chúng ta, Uyển Nhi cũng không sống được.”

Diệp Huyền Tần: “Ha ha, cô lại càng không có tư cách uy hiếp tôi.”

Khuôn mặt Chuột Con tràn đầy lo lắng: “Anh Tần, nếu không hay là thôi đi, Uyển Nhi còn đang trong tay bọn họ.”

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai Chuột Con: “Chuột Con, cậu cứ yên tâm đi, Uyển Nhi sẽ không sao.”

“Cô ta phản bội cậu, cướp đoạt tài sản của cậu, cắt một chân của cậu, bây giờ lại muốn ép cậu đi chết. Nếu cô ta không chết, tôi sẽ áy náy cả đời!”

Chu Lam cắn răng: “Là anh ép tôi.”

Cô ta lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm số điện thoại của Chu Việt rồi bấm gọi đi!

Chuông điện thoại di động của Chu Việt vang lên ngoài cửa quán bar.

Chu Lam sửng sốt: “Chu Việt đến quán bar rồi sao?”

Một giây sao, một người người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang đi tới, trong tay còn cầm một hộp quà.

Chuông điện thoại di động phát ra từ bên trong hộp quà.

Người tới không phải ai khác, chính là người bên cạnh Tần Huyền Tần, Sói Hoang!

Tình huống gì vậy?

Chu Lam hoảng hốt, điện thoại di động của Chu Việt sao lại ở trong hộp quà?

Hay là, ở trong đó không phải điện thoại di động của Chu Việt?

Cô ta cúp điện thoại.

Chuông điện thoại di động trong hộp quà cũng lập tức chấm dứt.

Cô ta lại bấm gọi lại lần nữa.

Chuông điện thoại di động lại vang lên.

Trái tim của cô ta điên cuồng nhảy lên.

Xong rồi, điện thoại di động của Chu Việt quả nhiên ở bên trong hộp quà.

Chu Việt bị bắt rồi!

Người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang đi tới trước mặt Diệp Huyền Tần, kính một cái nghi lễ quân đội: “Anh Tần, quà tặng mà anh bảo tôi chuẩn bị, tôi đã đem đến rồi.””