Chiến Thần Phong Vân

Chương 126




Từ Liên và Trần Hạ Lan đều nhìn bằng ánh mắt không thể hiểu nổi.

Nhìn thấy đoàn xe sang trọng, Từ Liên liền trở nên hưng phấn.

“Là người của nhà họ Diệp ở Thủ đô. Chính là bọn họ đưa sính lễ đến cho tôi.”

“Lần này chắc là họ muốn đến tìm tôi bàn chuyện đám cưới đây mà.”

Trần Hạ Lan vội cười theo cô ta, nói: “Từ Liên, chúc mừng, chúc mừng cô nhé.”

Từ Lam Khiết cũng mang theo vẻ mặt ngưỡng mộ.

Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Lam Khiết, em ngưỡng mộ cô ấy lắm sao?”

Từ Lam Khiết: “Nói thừa. Có cô gái nào lại không hy vọng có một đám cưới thật hoành tráng, nở mày nở mặt chứ.”

“Đến đoàn xe đưa sính lễ của người ta cũng xa hoa như vậy. Vậy thì lúc đám cưới, nơi đó chắc chắn phải hoành tráng hơn nhiều.”

Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, em không cần phải ngưỡng mộ.”

“Anh đảm bảo đám cưới của hai chúng ta sẽ nở mày nở mặt, hoành tráng hơn cô ấy gấp hàng nghìn, hàng vạn lần. Cả nước đều sẽ phải chú ý tới.”

Từ Lam Khiết: “Ha ha.”

Diệp Huyền Tần: “…”

Cô bé ngốc, lễ đường lớn đến chục nghìn người của dự án “Tình yêu khuynh thành” chính là chuẩn bị để cho em đấy.

Chỉ một dự án “Tình yêu khuynh thành” mà đã có thể chấn động toàn tỉnh. Nếu tổ chức đám cưới ở trong đó thì còn không phải là khiến nước đều phải chú ý sao?

Đoàn xe xa hoa dừng lại bên cạnh bọn họ. Ông già mặc áo the dẫn theo một đoàn người mặc đồ đen bước đến.

Ông già mặc áo the nhìn liếc qua Diệp Huyền Tần, biểu cảm của ông ta rất phức tạp.

Có thể nói là ông ta là người chứng kiến Diệp Huyền Tần lớn lên.

Từ nhỏ, đứa trẻ này đã không được bố mẹ yêu thương. Thậm chí bà nội không thèm để ý đến anh.

Toàn bộ tình yêu của gia tộc đều được đặt lên người anh trai sinh đôi của anh.

Lời nói của Diệp Huyền Tần thậm chí còn không bằng của một người làm.

Bây giờ, đứa trẻ này đã trưởng thành đến độ cao ngút trời, ngay cả nhà họ Diệp cũng chỉ có thể đứng ngước nhìn.

Đúng là không thể không nói, thế sự khó lường, tạo hóa vô thường.

Ông ta định chào hỏi với Diệp Huyền Tần, nhưng Diệp Huyền Tần khẽ lắc đầu với ông ta. Ông ta cũng chỉ đành từ bỏ suy nghĩ này.

Từ Liên chạy đến, nói: “Bác Phong. Mọi người đến là để bàn với cháu về đám cưới sao?”

“Chồng tương lai của tôi không đến sao? Chuyện này thì hai chúng tôi gặp mặt bàn bạc mới được chứ.”

Ông già mặc áo the lạnh nhạt: “Cô Liên, xin lỗi cô. Người mà cậu chủ nhà chúng tôi thích không phải là cô. Là chúng tôi đã tặng nhầm sính lễ.”

“Cái gì?” Từ Liên giống như bị sét đánh ngang tai, hóa đá tại chỗ.

“Tặng nhầm sính lễ? Sao có thể như vậy được! Trước đây, lúc các ông tặng sính lễ đã hỏi thăm xem ông nội tôi có phải Từ Hiên Lâm hay không, cũng đã xác nhận thân phận.”

Ông già mặc áo the nói: “Chỉ là chủ nhân thật sự của sính lễ có ông nội có cùng tên, cùng họ với ông nội của cô mà thôi.”

“Bây giờ, phiền cô trả lại sính lễ.”

Trời ạ!

Não bộ Từ Liên phát nổ ngay tại hiện trường.

Trả lại sính lễ?

Cô ta đã lấy tiền sinh lễ dùng hết vào việc mua lại Công ty xây dựng Phương Viễn rồi. Bây giờ cô ta lấy gì để trả đây.

Diệp Huyền Tần đáng chết đó lại nói đúng thật. Giờ người ta thật sự đã đến đòi trả sính lễ.

Đều là do anh ta nguyền rủa.

Nhìn thấy Từ Liên mãi không có phản ứng, ông già áo the đã có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Thời gian của chúng tôi có hạn. Xin đừng lãng phí thời gian của nhau.”

Từ Liên lại càng trở nên sợ hãi.

Nếu chọc giận nhà họ Diệp, vậy thì cho dù cô ta có một nghìn cái mạng cũng là không đủ.

Từ Liên lắp ba lắp bắp nói: “Tôi… Tôi… Hay là ngày mai tôi trả lại sính lễ cho các ông có được không?”

Cô ta quyết định xử lý Công ty xây dựng Phương Viễn trong hôm nay. Ít nhất thì cũng có thể bán được một nghìn bảy trăm tỷ, trả lại bảy trăm tỷ thì còn có thể kiếm được một nghìn tỷ còn lại.

Ông già mặc áo the lắc đầu: “Xin lỗi, không được. Hiện giờ chính chủ của sính lễ cần gấp chỗ sính lễ này.”

Từ Liên bó tay chịu trói, hiện giờ có đánh chết thì cô ta cũng không thể lấy đâu ra bảy trăm tỷ được.

Cô ta chỉ có thể nhìn Trần Hạ Lan, cầu cứu cô ta hãy nghĩ cách gì đó đi.

Nhưng mà, Trần Hạ Lan đã trốn ra xa xa từ lâu rồi.

Đùa à? Nhân vật lớn như nhà họ Diệp ở Thủ đô thế này, cô ta nào dám động vào. Bằng không thì cô ta chỉ có mà thịt nát xương tan.

Cho dù có là Hồ Thanh Sơn, thì đứng trước mặt người ta cũng chẳng tính là cái thá gì.

Cuối cùng, Từ Liên cắn răng: “Bác Phong, tôi nói thật với bác vậy.”

“Những sính lễ đó, tôi đã lấy đi đấu giá Công ty xây dựng Phương Viễn rồi. Hay là, tôi chuyển nhượng Công ty xây dựng Phương Viễn sang cho bác nhé.”

“Giá trị ước tính của Công ty xây dựng Phương Viễn là ba nghìn năm trăm tỷ. Bác kiếm được món hời rồi.”

Ai mà biết ông già mặc áo the lại mềm cứng đều không chịu: “Với chúng tôi, một nhà họ Phương nhỏ nhoi thật sự chẳng đáng là gì.”

“Chúng tôi chỉ cần chỗ sính lễ đó.”

“Nếu thật sự không được, cô có thể đưa chúng tôi bảy trăm tỷ, chúng tôi lại chọn mua sính lễ khác.””