Chiến Thần Phong Vân

Chương 1192




Nhưng mà, Diệp Huyền Tần lại lên tiếng chế nhạo.

“Công chúa Ria, tôi có thể hỏi cô một câu chứ. Cô nghĩ mình là công chúa của một nước, nên đàn ông của thiên hạ này đều phải nịnh nọt, bon chen để lấy lòng cô hay không? Thậm chí, họ có thể vì cô mà cam nguyện làm trâu làm ngựa à.”

Công chúa Ria nói: “Chẳng lẽ không phải thế sao? Tôi có tiền có quyền, sắc đẹp thì khuynh quốc khuynh thành, thử hỏi đàn ông ở thế giới này ai mà không bị tiền quyền và sắc đẹp hấp dẫn chứ.”Diệp Huyền Tần lại lắc đầu nói: “Tôi đưa tiến cho cô một câu, người giỏi thì sẽ có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên. Cô nghĩ chỉ vì có tiền có quyền co sắc mà cao ngạo, mà không nghĩ trong mắt những người khác không có thứ gì đáng giá để nhắc tới nữa hay sao?”

Diệp Huyền Tần nói xong, anh mới ôm Từ Lam Khiết rời đi, Mà vẻ mặt của công chúa Ria thấy vậy cũng ngạc nhiên.

Mình bị từ chối rồi hả?

Mình đường đường là công chúa của một nước mà bị từ chối rồi.

Người đàn ông vô liêm sỉ này!

Hừ, anh dám từ chối tôi thì tôi càng muốn có được anh, như thế mới có cảm giác chính phục.Cô ta tạm thời cho chuyện của Diệp Huyền Tần ra sau đầu, ánh mắt lạnh như băng rơi xuống người Thiên Hành Quân.

“Thiên Hành Quân, tôi hỏi anh, trước kia anh cứu tôi ở đâu?”

Thiên Hành Quân ấp ủng nói: “Tôi… Tôi… Tôi không nhớ.”

Công chúa Ria cười lạnh: “Anh còn dám nói dối à! Tội khi quân, anh đã sớm mất đầu rồi. Nhưng tôi nở mặt chú Côn Luân nên tôi sẽ tha cho anh một mạng. Nhưng mà tội chết của anh có thể miễn, nhưng tôi sống khó tha. Bảo vệ đầu, chặt đứt một ngón tay của anh ta đi. Chú Côn Luân, chủ không có ý kiến gì a.”

Chiến thần Côn Luân cũng đang rất tức giận vì vậy ông ta qua loa gật đầu: “Tôi không có ý kiến.””Vậy thì tốt rồi.”

Công chúa Ria liếc mắt nhìn bảo vệ một cái, đưa ra ý tử.

Bảo vệ nhận được ánh mắt của cô ta, lập tức cầm đao lên đi về phía Thiên Hành Quân.

Sau đó tiếng hét thảm của Thiên Hành Quân vang lên, ngón tay anh ta cũng theo đó mà mất đi. Vì tránh Thiên Hành Quân muốn nhặt lại ngón tay của mình, nên người bảo vệ kia đã thu lại ngón tay đó.

Còn về phần chiến thần Côn Luân lại đưa mắt nhìn con cháu nhà họ Thiên, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bản thân bị giam lỏng chỉ có hai năm, thế mà dòng chính của nhà họ Thiên đã biến thành bộ dáng như thế này, đầu óc nông cạn, lại say đắm trong hư vinh.Ai”

, một đám người này cộng lại cũng không sánh bằng con gái duy nhất của ông-Từ Lam Khiết đầu.

Đột nhiên chiến thần Côn Luân lại nhớ đến một tuần nữa, sẽ tới sinh nhật của Từ Lam Khiết rồi. Đây là lần đầu tiên ông tổ chức sinh nhật cho Từ Lam Khiết, ông nhất định phải chuẩn bị một món quà sinh nhật thật long trọng cho con bé.

Trước kia, Lý Khả Diệu có nói ngày tổ chức sinh nhật của Từ Lam Khiết là ngày mà bà ấy nhặt được Từ Khả Linh. Tới khi, chiến thần Côn Luân nói, thì bà ấy mới biết ngày sinh chính thức của Từ Lam Khiết.

Còn về phần Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết rời khỏi nhà họ Thiên, họ đi thẳng đến tập đoàn Diệp Linh. Trên đường đi, Từ Lam Khiết có chút rầu rĩ không vui.Diệp Huyền Tần thấy thế mới dò hỏi: “Khiết nhi, em sao vậy?

Từ Lam khiết có chút uy khuất nói: “Công chúa Ria kia là con gái vua của một nước, cô ta muốn tiền có tiền muốn quyền thì có quyền, người ta cầu hôn với anh, sao anh lại từ chối chứ? Em cảm thấy buồn tiếc thay anh đấy.”

Diệp Huyền Tần nghe thế mà nhịn không được cười lớn.

Từ Lam khiết là đang ghe mà.

Diệp Huyền Tần vuốt mũi nhỏ của Từ Lam Khiết, nói: “Cô bé ngốc này, anh không phải đã từ chối cô ta rồi sao, thậm chí anh còn nói móc cô ta một đống luôn đó, sao em vẫn còn dấm chua như thế chứ?”

Từ Lam Khiết đáp lại: “Hừ, ai ghen chứ, anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình”Nhưng vào lúc này, điện thoại của Từ Lam khiết vang lên.

Là chiến thần Côn Luân gọi tới.

Trong điện thoại, chiến thần Côn Luân có nói với Từ Lam Khiết rằng, một tuần nữa là đến ngày sinh nhật chính thức của cô rồi, chiến thần Côn Luân sẽ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho Từ Lam Khiết.

Từ Lam Khiết cúp điện thoại, vô thức xoa bụng dưới của mình, rồi cô nhào vào lòng của anh cười thần bí.

“Tiểu Diệp, một tuần nữa là đến sinh nhật của em rồi. Cảm ơn anh đã đưa một quà lớn đến cho em sớm.”

Món quà lớn mà Từ Lam Khiết nói, tất nhiên chính là đứa bé đang ở trong bụng của cô rồi.