Chiến Thần Phong Vân

Chương 1140




"Làm sao có thể như thế được?" Chung Đạt Mộc nhíu chặt lông mày: "Chính mắt tôi đã nhìn thấy Diệp Huyền Tần rời khỏi thuyền Kính Lang."

Huyết Vương: "Tôi nghi ngờ rằng, hắn rời khỏi thuyền Kính Lang để mê hoặc hành động của chúng ta, làm cho sự chú ý của chúng ta sang nơi khác.

"Như vậy hắn có thể yên tâm ở trong thuyền Kính Lang mà dưỡng thương."

Chung Đạt Mộc gật đầu: "Ưm, cũng có thể như vậy.

Huyết Vương: "Nếu Diệp Huyền tần ở trongthuyền Kính Lang, thì ngược lại càng dễ giải quyết hơn."

"Hằn ở trong khoang thuyền sẽ không có sự cảnh giác nào, hy vọng thầy Chung có thể chọn đúng thời điểm, cho hắn nếm thử một số loại độc dược.

Chung Đạt Mộc do dự.

Nói thật, hắn phản bội Đại Hạ, cống hiến công sức cho Huyết Vương đã làm cho lương tâm của hắn cảm thấy không yên.

Bây giờ muốn hắn đầu độc vị đại thần trấn quốc, là thần soái quốc gia sẽ mang đến cho Đại Hạ biết bao nhiêu tai nạn...

Huyết Vương lại hướng dẫn từng bước nói: "Thầy Chung, chỉ cần thầy làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ giao Đảo Thiên Sơn cho thầy" "Đảo Thiên Sơn có khả năng chuẩn bị trởthành một quốc gia, đến lúc đó thầy ở trên đảo phong Vương, tiền bạc, quyền lực, danh vọng, thầy muốn gì sẽ có cái đó."

Trái tim của Chung Đạt Mộc đập thình thịch.

Một người đọc sách lại có thể trở thành vua của vạn dân, ai có thể không động lòng? Chung Đạt Mộc gật đầu: "Không thành vấn đề."

Việc này không nên để lâu, hắn lập tức quay về hành động, rời khỏi Huyết Vương Điện quay trở về khoang thuyền.

Ở bên này, Diệp Huyền Tần bí mật quay trở về khoang thuyền, sửa lại phòng nghỉ ngơi sau đó giả vờ bị tê liệt.

Một người y tá đi vào lau dọn phòng, nhìn thấy Diệp Huyền Tần thì giật mình hoảng sợ."

Thần Soái, ngài...

Sao ngài lại còn ở đây? Không phải ngài đã đi rồi hay sao?" Diệp Huyền Tần nói: "Rời khỏi đây chỉ là người thay thế của tôi, dùng để đánh lừa hành động của địch.

Như vậy địch sẽ chú ý đến người thay thế của tôi mà lơ là cảnh giác với tôi."

Y tá nhỏ hiểu ra nói: "Thật xin lỗi Thần Soái chúng tôi không chăm sóc tốt cho ngài.

Tôi đi lấy cho ngài ít thuốc."

"Đi đi."

Diệp Huyền Tần gật đầu, ngay sau đó, y tá nhỏ mang thuốc quay lại, cô ấy bưng thuốc quay lại phòng mà Thần Soái đang dưỡng thương, lại tình cờ gặp được người phụ trách thứ hai trên khoang thuyền, Chung Đạt Mộc.

Chung Đạt Mộc hỏi: "Cô lấy thuốc cho ai đây?"Y tá nhỏ nói: "Đây là thuốc mà tôi mang cho của Thần Soái.

Thật ra người rời khỏi khoang thuyền lúc nãy là người thay thế của ngài ấy, bản thân Thần Soái lại không rời đi.

Tại tôi không chăm sóc tốt cho Thần Soái, xin ngài hãy trách phạt tôi."

Chung Mộc Đạt quát lớn nói: "Hừ, không chịu mở mắt ra mà xem, Thần Soái vẫn còn ở trong phòng nghỉ ngơi mà cô còn không chú ý, tội đáng chết vạn lần.

Đưa thuốc cho tôi, tôi sẽ đưa cho Thần Soái dùng, sau đó tôi sẽ trừng phạt cô sau."

Hai mắt của y tá nhỏ đỏ lên, mặc dù cô không hề sai trong chuyện này, nhưng chỉ cần một câu nói của Chung Đạt Mộc cũng đủ để đè chết cô.

Chung Đạt Mộc bưng bát thuốc vào trong phòng dưỡng sức.Hằn cung kính cúi đầu trước Diệp Huyền Tần nói: "Rất xin lỗi Thần Soái, chỉ tại chúng tôi đã sơ sẩy, làm ảnh hưởng đến ngài."

Nói thật, đối với mấy tên phản đồ này, Diệp Huyền Tần chỉ hận không thể nào đánh chết ông ta ngay tại chỗ.

Nhưng mà Diệp Huyền Tần vẫn chưa thể giết ông ta.

Chung Đạt Mộc biết rất nhiều về thông tin tình báo của Huyết Vương Điện, cần phải điều tra rõ ràng, sau đó mới giết hắn sau.

Anh cố nén tức giận, lạnh lùng nói: "Ừm, không sao."

Chung Đạt Mộc nói: "Thần Soái uống bát thuốc này đi, có thể để cho ngài ổn định cơ thể nhanh hơn."

"Được."

Dưới sự giúp đỡ của Chung ĐạtMộc, Diệp Huyền tần uống cạn chén thuốc.

Diệp Huyền Tần vẫn có thể phân biệt được, Chung Đạt Mộc vẫn chưa bỏ thuốc độc vào thuốc.

Sau khi uống thuốc xong, Chung Đạt Mộc lấy ra một cái ống tiêm đến đây.

"Thần Soái, đây là phương thuốc hồi phục sức khỏe mới mà thuyền Kính Lang của chúng ta đã chế tạo ra.

Loại thuốc này có thể điều trị hoại tử của cơ thể, có khả năng di chứng của ngài có thể được chữa khỏi hoàn toàn."

"Loại thuốc này đã dẫn đầu thế giới suốt mười mấy năm, để tôi tiêm vào cho ngài nhé."