*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Độc Lang cũng cười ha ha đi lên, ra sức gõ cửa: "Chị dâu, mở cửa đi ạ, anh của em đến cưới chị rồi đây."
Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ dùng thân thể chặn cửa lại lớn tiếng hét ra bên ngoài.
"Chúc mừng phát tài, đưa tiền lì xì ra đây, không có tiền lì xì không cho vào!" Hai người vừa giữ cửa vừa cố gắng khuyên bảo Từ Lam Khiết.
"Lam Khiết, đừng khóc nữa, bọn họ sắp vào rồi."
Thế nhưng Từ Lam Khiết đã không thể khống chế được tâm trạng của mình rồi, hai người càng khuyên cô càng khóc lớn.
Vừa từ địa ngục lại được bay thẳng lên thiên đường, cô hạnh phúc tới mức không biết làm sao cho phải.
Độc Lang gãi sau gáy nói: "Tôi không chuẩn bị tiền lì xì."
"Hay là thế này đi, tổng giám đốc Huyên, Cá Nhỏ, hai người mở cửa ra đi, tôi sẽ để hai người làm chỉ huy đội quân nữ."
Tim của Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ đập thình thịch, Điều kiện này quá hấp dẫn rồi.
Chẳng qua là hấp dẫn là chuyện của hấp dẫn, việc nhận tiền lì xì lấy may mắn là chuyện không thể thay đổi.
Cuối cùng vẫn là Sói Hoang lấy ra mấy bao tiền lì xì nhét vào khe cửa, mọi người mới có thể đi vào.
"Lam Khiết, theo anh nào."
Diệp Huyền Tần mỉm cười, tay cầm hoa tươi đưa đến trước mặt cô.
Từ Lam Khiết tức giận nghiêng đầu qua một bên, không thèm để ý tới Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần có chút đau đầu, thế nhưng cảm giác nhiều nhất trong anh lúc này là cảm động.
Bây giờ Từ Lam Khiết càng tức giận bao nhiêu, càng chứng tỏ cho việc cô quan tâm anh bấy nhiêu.
"Quỳ xuống cầu hôn đi chứ."
Từ Nam Huyên lên tiếng nhắc nhở: "Chuyện này còn cần chị dạy à?" Nhóm phù rể cũng theo đó mà ồn ào.
Diệp Huyền Tần nghe vậy nhanh chóng quỳ một gối xuống: "Lam Khiết, theo anh, em nhé."
Lúc này Từ Lam Khiết mới xoay mặt qua, hai mắt sưng đỏ làm cho người ta thấy mà đau lòng.
"Sau này anh còn lừa dối em không?" Từ Lam Khiết nghẹn ngào nói.
Diệp Huyền Tần: "Yên tâm, sau này em là cả thế giới của anh.
Anh tốt với em còn không kịp, sao lại nỡ lừa dối em."
"Hừ, coi như anh biết điều."
Lúc này Từ Lam Khiết mới nhận đóa hoa trên tay anh.
Độc Lang cười hô lên: "Đưa vào động phòng, nháo động phòng đi."
Tham Lang đập vào gáy Độc Lang một nhát nói: "Động phòng cái shit ấy, còn chưa bái trời bái đất đầu."
Độc Lang: "Tôi làm thế còn không phải là vì sốt ruột quá à."
Sói Hoang: "Lăn đi ngay đi, cũng chả phải là cậu kết hôn, sốt ruột làm cái gì!" Độc Lang: "Chị dâu theo anh em đi bái trời bái đất đi ạ."
Từ Lam Khiết đỏ mặt gật đầu.
Trình Hạ Vũ: "Anh rể, nhanh ôm cô dâu lên xe đi nào."
“Được!”
Diệp Huyền Tần lấy tư thế ôm công chúa, ôm lấy Từ Lam Khiết bước lên xe hoa.
Trên xe, Từ Lam Khiết nằm trong vòng tay của Diệp Huyền Tần, xúc động nói: "Tốt quá, mọi chuyện cứ như nằm mơ vậy."
Diệp Huyền Tần cười bảo: "Sau này ngày nào anh cũng để em sống trong những giấc mơ ngọt ngào."
Từ Lam Khiết: "Bây giờ anh có thể nói cho em nghe một chút về thân phận thật sự của anh chưa? Nếu em không nhầm, chắc hẳn anh cũng là môn sinh của thần soái nhỉ?" Diệp Huyền Tần lắc đầu: "Không phải, thật ra anh là..."
“Còn gạt em.”
Từ Lam Khiết bày ra dáng vẻ ấm ức nói: "Nói không giữ lời, thế mà vừa rồi anh còn nói không gạt em cơ đấy."
Diệp Huyền Tần cảm thấy có chút bất đắc dĩ, anh thầm nghĩ “Bản thân anh chính là thần soái mà, không phải môn sinh của thần soái.”
Chẳng qua là Diệp Huyền Tần cũng không muốn cô nghĩ quá nhiều, thế nên dứt khoát lừa có thêm lần nữa: "Được rồi, anh thừa nhận, anh đúng là môn sinh của thần soái."
Từ Lam Khiết hiếu kỳ nói: "Huyền Tần, anh nói thật cho em biết đi.
Tại sao đường đường là một môn sinh của thần soái như anh lại coi trọng một cô gái bình thường như em chứ?" Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút, nói: "Lam Khiết, nếu như em không phải là một cô gái bình thường, mà là một người được sinh ra trong một gia đình có tiếng.
Lúc ấy, em sẽ làm thế nào?" Từ Lam Khiết: "Việc đầu tiên em làm sẽ là đánh cho anh tám mươi gậy, vì tội dám lừa dối em lâu như thế."