Chiến Thần Phong Vân

Chương 1110




**********

Diệp Huyền Tần chuẩn bị phóng dao găm thêm lần nữa.

Diệp Kim Lâm không chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng: “Tao thu hồi sính lễ!” “Từ Lam Khiết, tôi chính thức tuyên bố, tôi thu hồi sinh lễ!”

Nếu không thu hồi sính lễ, Diệp Huyền Tần thật sự dám giết anh ta đó!

Người nhà họ Diệp kinh hoàng khiếp vía.

Lòng dạ của Diệp Huyền Tần thật độc ác, dám giết hại đồng môn trước mặt người nhà họ Diệp.

Diệp Huyền Tần: “Tiếp tục tính nợ" “Người nhà họ Diệp dùng âm mưu quỷ kế đoạt vợ của anh em, tội không thể tha! Theo quy tắc của dòng họ, trục xuất khỏi nhà.” "Bây giờ tôi lấy thân phận chủ nhân của nhà họ Diệp tuyên bố, tất cả người nhà họ Diệp tham dự vào chuyện này, toàn bộ đều trục xuất khỏi nhà họ Diệp!”

Người nhà họ Diệp hít khí lạnh một cái.

Trục xuất khỏi nhà họ Diệp, họ sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, sống không bằng chết! . ngôn tình hoàn

Bà cụ Diệp giận dữ quát: “Câm miệng, tao mới là chủ nhân của nhà họ Diệp. “Mày có quyền gì mà dùng thân phận chủ nhà để trục xuất bọn tao chứ?”

Diệp Huyền Tần: “Thật ngại quá, các người sắp bị sung quân đi trấn thủ biên cương rồi.” “Cái vị trí chủ nhà này, cũng chỉ có tôi mới xứng ngồi vào.”

Phụt

Người nhà họ Diệp không biết nên khóc hay nên cười.

Bà cụ Diệp: “Mày nói gì thì là thế đấy sao? Thật sự xem mình là nhân vật lớn nào à.” “Nhưng mà nói đến quân nhân, trái lại tạo thật sự muốn giới thiệu với mày một người này.”

Bà ta liếc nhìn sang vệ sĩ vừa mới được tuyển dụng ở bên cạnh, nói: “Lưu Nguyên Phong, từng phục dịch tại bộ đội đặc chủng khu A, chức vụ bắn tỉa. “Bởi vì kỹ thuật bắn súng tuyệt vời, tỉ lệ chính xác chín mươi tám phần trăm, đã từng xử lý hơn ba trăm mạng người, được người ta đặt cho biệt danh là Tử thần vũ khí nóng! “Diệp Huyền Tần, tạo biết lực chiến đấu cá nhân của mày rất mạnh. Không biết là có mạnh hơn vũ khí nóng hay không?”

Bà cụ Diệp vừa nói dứt lời thì Lưu Nguyên Phong đã móc súng ra, nhằm vào Diệp Huyền Tần: “Anh bạn, đắc tội rồi.”

Diệp Huyền Tần liên tục thở dài: “Haiz, hiện tại biên giới bất ổn, đang rất cần những nhân tài như thế này. “Nhưng cậu không những không dốc sức vì đất nước mà thậm chí còn nối giáo cho giặc, giết hại đồng bào. “Loại người tài như cậu, giữ lại cũng chỉ là tai họa. “Hôm nay tôi đành diệt trừ cậu vậy.”

Ngông cuồng!

Lưu Nguyên Phong giận tím mắt: “Muốn tiêu diệt tôi thì phải xem anh có bản lĩnh đó không đã!”

Pång!

Tiếng súng vang lên.

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang vọng thật lâu ở trong phòng.

Tầm mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Diệp

Huyền Tần lập tức phải ngã xuống. Nhưng khiến người ta không ngờ được là.

Diệp Huyền Tân lại đứng vững tại chỗ, thậm chí ngay cả lắc lư một cái cũng không có.

Trên dưới cả người không có một vết máu, không tổn hại chút nào.

Tất cả mọi người như mơ. Tình huống gì thế này?

Không bắn trúng sao?

Nói đùa cái gì thế, khoảng cách gần như vậy, ngay cả người bình thường cũng có thể bắn trúng.

Chớ nói là tay bắn tỉa siêu cấp.

Chỉ có một khả năng khác, chính là Diệp Huyền Tần có thân thể kim cương không hỏng...Đỡ được nó.

Đột nhiên Diệp Huyền Tần nâng nắm đấm lên, buông ra.

Ở trong lòng bàn tay của anh là một viên đạn bị bóp méo lẳng lặng nằm đó!

Tay không tiếp đạn!

Vậy mà anh tiếp đạn bằng tay không! Đầu óc của Lưu Nguyên Phong nổ tung tại chỗ.

Theo như anh ta biết thì những người có thể tiếp đạn bằng tay không trên toàn thế giới chỉ đếm được vài người.

Ở trong Đại Hạ này thì càng chỉ có một người: Thần soái

Cái tên này, anh chính soái trong truyền thuyết đó sao?

Trong lòng của anh ta đang điên cuồng run rẩy: "Rốt... Rốt cuộc anh là ai?"

Ánh mắt của Diệp Huyền Tân hình viên đạn, lạnh lùng nói: “Cậu là lính của Chó Đen?” “Thằng nhóc Chó Đen kia, đúng là quản người không chặt gì cả.”

Hi hi!

Nghe được câu nói này của Diệp Huyền Tần, Lưu Nguyên Phong lại bị dọa sợ cả người như nhũn ra. Lưu Nguyên Phong đột nhiên ngã xuống đất.

Chó Đen, chính là Thống soái cao nhất trong đơn vị của anh ta.

Chưa từng có ai dám gọi thẳng tên của ngài ấy.

Ngoại từ Thần soái.

Không thể nghi ngờ gì nữa, anh chính là Thần soái.

Lưu Nguyễn Phong cảm giác bầu trời sắp sụp xuống.