Chiến Thần Phong Vân

Chương 1094




Lão tổ nói: “Là một cô gái, khoảng tầm hai mươi ba, hai mươi tư tuổi.”

Hít!

Chiến thần Côn Luân nhịn không được hít hà một hơi: “Đột nhiên tôi nhớ ra, nhà họ Thiên chúng tôi từng có một bé gái, vừa mới sinh ra đã mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được. “Nếu như cô ấy còn sống, có lẽ cũng đã hai mươi ba, hai mươi tư tuổi rồi.”

Trong lòng lão tổ đột nhiên khẽ nảy lên. Ý của Chiến thần Côn Luân là Từ Lam khiết có thể là đời sau của ông ta.

Ôi trời ơi.

Khả năng này thật quá sốc. Tin tức này quả thật sự quá nóng.

Lão tổ vội cung kính nói: “Chiến thần Côn Luân yên tâm, dù tôi có phải nhảy vào biển sông biển lửa, cũng sẽ điều tra rõ ràng thân thể của đối phương.”

Chiến thần Côn Luân nói: “Được, tôi cũng sẽ phải người đi điều tra. Hiện giờ lập tức gửi hết tất cả những tư liệu về cô ấy tới cho tôi.” “Tôi rõ rồi." Lão tổ vội gật đầu: “Đúng rồi Chiến thần Côn Luân, gia tộc Thượng Quan chúng tôi bị buộc đưa một trăm người đi phục dịch

Chiến thần Côn Luân nói: “Chờ sóng gió qua, tôi sẽ đưa họ về.”

Lão tổ lại hỏi: “Còn nữa, cơ thể tôi bị trúng cổ độc, không sống được bao lâu nữa, mong Chiến thần Côn Luân ra tay giúp đỡ. Chiến thần Côn Luân cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Tới đảo Thần của tôi một chuyến đi, nói không chừng vẫn có thể cứu được." “Hiện giờ lập tức gửi tài liệu của Từ Lam Khiết tới cho tôi.”

Vâng!

Tắt điện thoại, một lúc lâu sau tâm trạng lão tổ vẫn không thể bình tĩnh lại!

Ông ta không thể nào ngờ tới Từ Lam Khiết lại là đời sau của chiến thần!

Nếu Từ Lam Khiết thật sự trở về nhà họ Thiên rồi lợi dụng sức mạnh của nhà họ Thiên để đối phó với gia tộc Thượng Quan.

Vậy thì gia tộc Thượng Quan sẽ sụp đổ ngay trong một giây

Gia tộc là hoàng thất, mà nhà họ Thiên lại chuẩn hoàng tộc, tổ tông họ từng là người đứng cao nhất.

Hiện giờ còn có Chiến thần Côn Luân nắm quyền.

Gia tộc Thượng Quan ở trước mặt nhà họ Thiên chẳng là cái đinh gì cả.

Chỉ mong là ông ta nghĩ nhiều thôi.

Phía bên này, Diệp Huyền Tần và Độc Lang đang ngồi xe tới

Mã Trang là quê của đại đội trưởng Mã.

Hai người họ muốn địch thân tới lễ tang của đại đội trưởng Mã cũng là vì thanh danh của anh ta.

Đại đội trưởng Mã không phải đào binh, mà là một liệt sĩ quang vinh!

Nửa đường, Độc Lang đột nhiên giảm tốc độ: “Anh, anh có để ý không, hình như chúng ta bị theo dõi.

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Tính sơ sơ thì có ít nhất khoảng năm sáu chiếc xe.

Độc Lang: “Giờ chúng ta phải làm sao? Có cần giải quyết bọn họ trước không?”

Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Tiếp tục lái xe đi, đừng bứt dây động rừng!"

Đối phương có khả năng là sát thủ của tập đoàn Thiên Sát!” “Đây là đường cao tốc, đối phương đang ở trong xe, hơn nữa còn phân tán ra." “Chúng ta không có cách nào để tiêu diệt cả đảm bọn họ. Ngộ nhỡ tin tức tôi không bị tàn phế bị lộ ra ngoài thì sẽ tới tai ông chủ Thiên Sát. “Bảo người của cậu đến Mã Trang mai phục trước. Tới nơi rồi sẽ bắt tất cả bọn họ."

Rõ rồi!

Độc Lang lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ, sắp xếp xong xuôi rồi tiếp tục lái xe.

Kỳ lạ là, suốt dọc đường đối phương cũng không hề công kích bọn họ.

Diệp Huyền Tần và Độc Lang thuận lợi đi tới thôn Chu Gia.

Vừa tới cửa thôn, bọn họ đã chú ý tới một đám tang.

Hai người dừng xe lại, đi bộ về phía trước. Quả nhiên đây là tang lễ của đại đội trưởng Mã.

Tang lễ đơn giản ở trong một ngôi nhà rách nát, điều kiện gia đình của đại đội trưởng mã không phải khó khăn bình thường.

Dưới linh cữu của đại đội trưởng Mã, người nhà đều khóc lóc vô cùng thương tâm.

Bao nhiêu năm qua đại đội trưởng Mã sống cùng với người mẹ già hơn tám mươi tuổi, người vợ trẻ tuổi tên Phương Ngọc cùng với một người con gái đang học tiểu học...

Lễ tang thật sự quá hiu quạnh, cơ bản không hề có họ hàng hay bạn bè tới viếng.

Có lẽ bởi vì thân phận "đào binh” của đại đội trưởng Mã.

Ôi!

Diệp Huyền Tần và Độc Lang thở dài một hơi, trong lòng vô cùng áy náy, cảm thấy có lỗi với đại đội trưởng Mã.

Hai người đang định tiến vào dâng hương. Không ngờ, hai chiếc xe bất ngờ lao tới, vây kín linh đường. Một chiếc xe chạy thẳng tới cửa linh đường

Một người bụng phệ, đeo dây chuyền và đồng hồ vàng đi xuống.

Anh ta giơ chân đá bay vòng hoa ở cửa, sải bước đi vào cửa nói: “Người nhà lão Mã, đừng khóc nữa, ông đây nghe mà thấy khó chịu.