Chiến Thần Phong Vân

Chương 1080




Sắc mặt Diệp Huyền Tân lộ ra vẻ hung ác: “Làm nhục vợ tôi, các người muốn chết sao!”

“Tôi sẽ đích thân cắt lưỡi mấy người ném cho chó ăn!”

Thượng Quan Hành Ngữ cười lạnh: “Ha ha, một tên tàn phế như anh mà cũng dám mở mồm đòi cắt lưỡi tôi sao?”

“Được, nếu anh có thể ra tay, tôi lập tức để anh cắt đấy xem anh cắt thế nào? Ha ha”

Diệp Huyền Tân thâm sâu nói: “Ai nói với anh là tay chân tôi tàn phế?”

Hả?

Mọi người hoài nghỉ nhìn về phía Diệp Huyền Tân Anh có ý tứ gì, sao nghe lại kỳ lạ như vậy?

Hơn nữa, vừa rồi lúc bọn họ tiến vào.

cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Nhưng cụ thể chỗ nào không thích hợp thì lại không nghĩ ra.

Lúc này, có một người bỗng nhiên hô lên: “Đáng chết, vừa rồi anh ta còn ăn mỳ”

“Anh ta có thể cử động tay!”

Xôn xao!

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng Mọi người sôi nổi nhìn về phía Diệp Huyền Tần bằng vẻ mặt không thể tin nổi.

Không ngờ tay của Diệp Huyền Tân thật sự đã khôi phục.

©ó thể chịu được cổ độc của ông cụ, hơn nữa còn khôi phục, tên nhãi này đúng là không đơn giản.

Trong lòng Thượng Quan Hành Ngữ cũng đầy chấn động.

Có điều, anh ta vẫn cố gắng điều chỉnh cảm xúc thật nhanh, vẻ mặt đầy khinh thường.

“Cho dù anh có thể khôi phục thì sao chứ?”

“Chỉ dựa vào đôi tay này của anh mà có thể đánh lại mấy chục thuộc hạ tinh anh của tôi sao?”

Diệp Huyền Tân nói: “Nói không chừng đấy?”

Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!

Thượng Quan Hành Ngữ không nhiều lời nữa, tránh để cành mẹ đẻ cành con.

“Mẹ kiếp, giết tên nhãi này, moi tim hắn cho tôi”

Tuân lệnh!

Một đám người đằng đằng sát khí hướng về phía Diệp Huyền Tân.

Chết!

Diệp Huyền Tân gầm một tiếng, đôi tay đột nhiên đập thật mạnh xuống bàn.

Cái bàn kêu ranh rách một tiếng sau đó vỡ vụn thành bột mịn.

Mà Diệp Huyền Tân lại tận dụng lực tay này bay lên không trung.

Như một quả bom rơi thẳng vào trong đám người.

Phanh phanh phanh phanh phanh!

Những âm thanh đỉnh tai nhức óc vang lên.

Năm giây.

Chỉ trong năm giây.

Hơn chục tên sát thủ tin anh đều ngã gục xuống đất, mất hết sức lực chiến đấu.

Thậm chí còn có vài tên nhỏ con yếu ớt đầu đập mạnh vào tường.

Máu văng tung tóe khắp nơi.

Địa ngục có lẽ cũng chỉ như vậy.

Mà Diệp Huyền Tần như cây cột di động, nhanh chóng đứng ở giữa đám người.

Khí th: ït phàm, uy nghiêm trang trọng.

Tất cả những người ở đây đều nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ.

Tròng mắt ai nấy đều thiếu điều muốn rớt xuống.

Tên nhãi này không những hồi phục hai tay.

Mà cả hai chân cũng hồi phục.

Thậm chí nhìn dáng vẻ và sức mạnh của anh dường như đã hoàn toàn trở về trạng thái đỉnh cao.

Không ngờ cổ độc mà ông cụ hạ anh ta lại không có chút ảnh hưởng nào.

Trời ơi, tên nhãi này vẫn là người sao?

Anh là ma quỷ, chắc chắn là như vậy.

Cơ thể người bình thường không ai có thể chịu đựng được cổ độc của ông cụ.

Từ Lam Khiết nhìn đến choáng váng đầu óc.

Không ngờ Diệp Huyền Tân lại không sao.

cả.

Anh vẫn thiện chiến và anh dũng như trước kia, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi Không, có vẻ như anh còn mạnh hơn lúc trước.

Cô… vậy mà cô còn lo lắng và chăm sóc.

cho anh thời gian dài như vậy.

Cô quá ngốc, vậy mà lại bị anh lừa.

Đương nhiên, so với niềm vui của sự thoát chết thì chút lỗi lầm này của Diệp Huyền Tần vẫn có thể bỏ qua được.

Thượng Quan Hành Ngữ như suy sụp.

đến nơi.

Tên nhóc này không ngờ lại trở về trạng thái đỉnh cao rồi.

Mà hiện giờ chỉ có anh ta là tên tàn phế không thể cử động tay chân.

Làm sao có thể đánh lại đây?

Tự mình mò tới đây, căn bản không phải tới moi tim Diệp Huyền Tân.

Mà chính là tự tìm đường chết.

Ông cụ đáng chết, không đáng tin cậy chút nào.

Hại anh ta thảm đến mức này.

Diệp Huyền Tân từng bước ép sát, Thượng Quan Hành Ngữ đáng thương đến khả năng lùi lại cũng không có, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tân.

Diệp Huyền Tân cười hung ác nói: “Hiện giờ nên giải quyết chuyện của chúng ta thôi”