Hai sát thủ bất ngờ: “Anh dụ chúng tôi tới?” "Cho dù thật sự là bị anh dụ tới thì sao
chứ?"
“Nếu anh vẫn còn ở thời kỳ hoàng kim, chúng tôi đúng là không phải đối thủ của anh. Có điều, hiện giờ anh đã tàn phế rồi."
"Nói không chừng một người bình thường cũng có thể hành hạ anh đến chết"
Diệp Huyền Tần nở một nụ cười đầy thâm ý: “Là ai nói với các người tôi bị tàn phế?"
Bốn người có chút sửng sốt.
Ý của anh là sao?Chuyện anh bị tàn phê đã rõ như ban ngày, mọi người đều biết cá
Thương Quan Hành Ngữ đã đánh gãy tay
chán anh
Hai sát thủ theo bản năng nhìn về phía tây Diệp Huyền Tần.
Kết quả phát hiện, cánh tay Diệp Huyện Tân trơn bóng, không chút vết thương nào
Thậm chí, giữa ngón tay anh còn kẹp một
điều thuốc.
Hai người bỗng nhiên nhớ tới, Diệp Huyền Tần dùng bật lửa để châm thuốc.
Một kẻ tàn phế bị đánh gãy tay chân sao có
thế chấm thuốc chứ.
Có mai phục!
Khứu giác nhạy bén của nghề nghiệp khiếnbọn họ dang lên một cảm giác chẳng lành,
Tron!
Hai người không chút do dự xoay người bỏ
chay.
Diệp Huyền Tần cũng sẽ không để cho bọn họ cơ hội, tiện tay ném ra hai ngân châm.
Ngân châm đâm thẳng vào cột sống hai người họ, ngã nhào xuống mặt đất.
Có vết xe đổ của "người đàn ông mặc vest uống thuốc độc tự sát”, Diệp Huyện Tân lần này đã chuẩn bị đầy đủ.
Trước đó anh đã tẩm thuốc mê lên ngân
châm.
Thân thể hai sát thủ bị tê mỏi, ngay cả sức lực cử động cũng không có chứ nói gì đến việc tự sátSát thủ làm vào tuyệt vọng.
không thể sống cũng không thể chất,
Những điều tiếp theo chờ đợi bọn họ sẽ kinh khủng đến thế nào chứ
Sát thủ nam thở hồng hộc nói: "Giết giết
chúng tôi đi."
"Chúng tôi chúng tôi sẽ không nói gì đâu.
Huyền Tần mim cười: "Vậy thì chưa
“Tuy rằng miệng là của các người, nhưng hiện giờ tôi mới là người kiểm soát.
Có ý gì chứ?
Hai sát thủ liếc mắt nhìn nhau.
Vợ chồng Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng khiếp sợ nhìn Diệp Huyền Tần: "Huyền Tần,con không ngờ con lại không sao cái
Diệp Huyện Tân nói: "Xin lỗi bố mẹ, con cũng vì muốn dù những kẻ này ra nên mới lửa gạt mọi người."
Từ Huy Hoàng cũng nói với vẻ mặt áy náy. "Huyền Tần, người nên nói xin lỗi là bố mẹ.
“Bố mẹ... bố mẹ cũng vì bất đắc dĩ, nên mới gạt con chuyện này.”
Diệp Huyền Tân: "Không sao. Thật ra con cũng đã đoán được thân thể của Lam Khiết không đơn giản từ lâu rồi.
Anh ngồi xổm xuống nhìn hai tên sát thủ: “Hai người, xin hãy ngoan ngoãn phối hợp, đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt.
Mơ tưởng hão huyền.Thái độ sát thủ kiến quyết “Chúng tôi dù có chết cũng không nói đầu
Diệp Huyện Tân thất vọng lắc đầu: "Haiz, tự mình muốn chịu khó, vậy thì tôi chỉ có thể thành toàn cho các người
Diệp Huyền Tần lấy bảng ngân châm, đặt ở trước mặt hai người.
Phía trên có vô số ngân châm gần trên đó.
Anh vừa nghịch ngợm vài cây ngân châm vừa nói. "Trong giới y học chia làm mười hai cấp bậc đau đớn.
“Đau đớn cấp một là muỗi đốt, cấp mười hai là phụ nữ khi sinh con. Đam Mỹ Sắc
“Mà với tôi, đau đớn chia làm mười bốn
cấp"
"Phụ nữ sinh con chỉ xếp ở cấp năm."Các người đoàn xem, hôm nay các người sẽ chịu được đau đớn ở cấp máy
Diệp Huyện Tân đản ngân châm vào đúng điểm đầu trên da thịt hại người.
Hai người họ không hổ là sát thủ chuyên nghiệp, tính chuyên nghiệp vẫn rất cao.
Mặc dù chịu đựng đau đớn cấp năm nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không rên rỉ.
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần rất hưng phấn: "Rất tốt, vô cùng tốt, hai người đúng là khiến tôi mở mang tâm måt."
“Tiếp tục tiếp tục
Cấp sáu, cấp bảy, cấp tám...
Cho đến cấp chính, cuối cùng hai người cũng không chịu nổi mà rống lên: “Tôi nói, tôi nói"Mau mau rút hết đồng ngăn chăm đáng chết này khỏi cơ thể chúng tôi đi