Đấu giá chợ đen
Lão Phật Gia không thể chờ được nữa hỏi: "Anh Thượng Quan, cần dược liệu gì thì cứ việc lên tiếng" "Tôi sẽ lập tức sắp xếp người đi tìm ngay." Thượng Quan Hành Ngữ: "Móng lưng rồng"
Hít!
Lão Phật Gia hít vào một hơi lạnh. "Tôi cũng đã từng nghe nói đến móng lưng rồng. Loại cỏ này là một trong mười loại cỏ kỳ lạ và quý hiếm hàng đầu. Chỉ có ở trong bốn vườn trồng thuốc lớn nhất mới có một ít cây sinh trưởng, hơn nữa mỗi cây đã được quân bộ lưu lại hồ sơ." "Đặc biệt là gần đây Thần Soái đã đích thân giám sát mười loại cỏ quý hiếm và kỳ lạ hàng đầu này. Dựa vào năng lực của tôi sợ quá sức có thể làm được.”
Thượng Quan Hành Ngữ: "Đừng hoảng sợ. Tôi đã nghe ngóng được Thiên La điện chuẩn bị bán đấu giá một cây móng lưng rồng ở chợ đen, trả giá cao là được.” "Nếu ông không muốn chết thì phải nghĩ mọi biện pháp để đoạt được móng lưng rồng đi."
Lão Phật Gia vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn anh Thượng Quan đã cung cấp thông tin. Họ Triệu tôi đây vô cùng biết ơn.
Thượng Quan Hành Ngữ: "Còn nữa, tôi cũng đã hạ cổ độc vào Diệp Huyền Tần rồi.” "Nếu như Diệp Huyền Tần muốn giải cổ độc, anh ta cũng phải dùng đến móng lưng rồng. Đến lúc đó, anh ta có thể sẽ cạnh tranh với ông" "Nếu như ông giành được cây móng lưng rồng duy nhất này, không chỉ ông có thể sống, mà Diệp Huyền Tần cũng sẽ chết!" "Cho nên, ông nhất định phải lấy được cây móng lưng rồng này."
Lão Phật Gia càng mừng rỡ: "Được rồi, cho dù khuynh gia bại sản, tôi cũng phải lấy được móng lưng rồng.” "Bắt tôi đem hết toàn bộ tài sản của Triệu phủ mà đổi lấy mạng của Diệp Huyền Trân thật đáng giá."
Khóe miệng Thượng Quan Hành Ngữ thoáng qua một nụ cười ác độc khó mà phát hiện.
Cây móng lưng rồng này anh ta sẽ dùng để giải cổ độc cho chính mình
Về phần Lão Phật Gia, muốn chết chỗ nào thì đi chết chỗ đó đi, không liên quan gì đến anh đây!
Buổi đấu giả móng lưng rồng, xác định vào ngày hôm sau, tiến hành tại sàn đấu giá chợ Quỷ thủ đô.
Lão Phật Gia và Thượng Quan Hành Ngữ đến từ sáng sớm.
Cổ độc trong cơ thể họ phát tác vào buổi trưa mỗi ngày.
Bây giờ lấy được móng lưng rồng sẽ kịp lúc giải cổ độc, anh ta sẽ không còn phải chịu đựng nỗi đau đớn hành hạ không bằng người đó vào buổi trưa nữa.
Đúng như bọn họ dự đoán, Diệp Huyền Tần cũng tới phiên đấu giá của chợ Quỷ, chuẩn bị đấu giá móng lưng rồng để giải cổ độc.
Thượng Quan Hành Ngữ giễu cợt nói: "Họ Diệp kia, mạng của anh khá lớn, hôm qua chưa để anh đau đến chết đi sống lại”
Diệp Huyền Tần tinh nghịch cười: "Xin lỗi, thủ đoạn nhỏ của anh đã bị tôi hóa giải từ lâu rồi." "Ngược lại là anh. Ngày hôm qua trúng độc của tôi chưa đau đến chết, hôm nay sợ là khó có thể sống sót rồi."
Lão Phật Gia vẻ mặt kinh ngạc: "Anh Thượng Quan, anh cũng trúng cổ độc rồi hả?"
Thượng Quan Hành Ngữ nói: "Hừ, thủ đoạn hạ độc kia của anh ta làm sao qua được mắt tôi." "Tôi giải độc từ lâu rồi." "Đi nào, chúng ta vào đi, không cần phí lời với anh ta."
Hai người đi vào lối vào chợ Quỷ.
Diệp Huyền Tần nói đầy ẩn ý: "Lão Phật Gia, có phải là có người xúi giục ông ra giả lấy móng lưng rồng để giải cổ độc bên trong cơ thể không?" "Ha ha, e rằng ông vất vả tổn sức giành được móng lưng rồng, đến cuối cùng cũng không tới tay ông”
Lão Phật Gia cau mày.
Ý Diệp Huyền Tần là gì?
Anh đang nói bóng gió với tôi, rằng Thượng Quan Hành Ngữ đi đấu giá móng lưng rồng là để cho chính anh ta giải cổ độc.
Mà không phải cho tôi?
Thượng Quan Hành Ngữ, thật ra không giải được cổ độc cho mình sao?
Lại nhớ đến Thượng Quan Hành Ngữ đích thân cùng mình đến đấu giá, vô cùng xem trọng móng lưng rồng.
Nói cách khác thì là rất coi trọng tính mạng của bản thân.
Đường đường là dòng chính của gia tộc
Thượng Quan lại quan tâm đến sự sống chết của một trợ thủ sao?
Một linh cảm không lành dấy lên trong tâm trí ông ta.
Thượng Quan Hành Ngữ nhận thấy sự khác thường của Lão Phật Gia, quát lớn: "Ông cho rằng tôi không thể nhìn ra ông đang nghĩ gì sao?" "Ông nhìn thấy tôi bị cổ độc phát tác khi nào chưa? Tôi đã giải cổ độc từ lâu rồi, không cần dùng đến móng lưng rồng.” "Diệp Huyền Tần rõ ràng đang khiêu khích nhằm chia rẽ như vậy mà ông suýt chút nữa đã mắc mưu. ông thua anh ta cũng hợp lý.