Chiến Thần Phong Vân

Chương 1010




Tung tích của Từ Lam Khiết

Thiên La điện không hổ danh là tổ chức lính đánh thuê lớn thứ nhất trên toàn thế giới,

Nên hiệu suất tìm người vẫn là khá cao. Chỉ tốn gần ba ngày, thì chuyện tình liền có manh mối.

Ngẫu nhiên ở một nơi cách thủ đô vô cùng xa xôi, tên là Thôn Dương Gia, ba ngày trước lại có một nàng tiên bỗng đến đây.

Mà nàng tiên này bất kể là diện mạo, dáng người hay là khí chất, thì đều có thể thể sánh như tiên trên trời vậy.

Sau khi cô đến, thì bỏ ra “số tiền lớn” thuê một căn nhà dân.

Tối đến, cô nghỉ ngơi ở căn nhà đó.

Còn ban ngày, thì ngồi trên một tảng đá lớn ở đầu thôn, thưởng thức phong cảnh.

Mà cảnh tượng cô ngắm nhìn phong cảnh, lại trở thành một phong cảnh đẹp nhất trên thế giới.

Các chàng trai trẻ tuổi trong thôn chỉ cần vừa có thời gian rảnh, là sẽ chạy tới nơi đó, thưởng thức bức “phong cảnh" này.

Ngay ánh mắt đầu tiên khi Diệp Huyền Tần nhìn thấy ảnh chụp của “nàng tiên” này, thì liền nhận định cô chính là Từ Lam Khiết.

Tuy chỉ là sườn mặt, song khí chất của cô, và cả linh khí trên người cô, thì đều là có một không hai.

Diệp Huyền Tần không nói nhiều, liền phóng xe chạy nhanh về hướng của Thôn Dương Gia.

Thôn Dương Gia.

Từ Lam Khiết vẫn như mọi khi, đi đến đầu thôn để ngắm phong cảnh. Ở xa xa, khi mấy người trẻ tuổi nhìn thấy cô, thì như say như dại.

Hiện giờ ở trong thôn có không ít người già thậm chí còn khẳng định, cô nhóc đó chắc chắn là tiên nữ ở trên trời gặp nạn, nên mới hạ xuống trần gian.

Chứ trong cuộc sống chắc chắn tuyệt không thể có người con gái xinh đẹp đến như vậy.

Từ Lam Khiết cũng không có bao nhiêu hứng thú,

Phong cảnh tuy đẹp, song chỉ có một mình cô thưởng thức, thì cũng trở nên vô vị thôi.

Nếu như, Huyền Tần có thể ở cạnh, thì tốt biết mấy.

Cho dù, chỉ trong một ngày thôi đi nữa. Thì cô cũng sẵn sàng đem quãng đời còn lại của mình ra, để đổi lấy ngày này.

Nhưng cô biết, đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi,

Cô không thể để cho Huyền Tần biết tung tích của mình được.

Nếu không, Huyền Tần cũng sẽ phải chịu cùng một nỗi đau như mình.

Vậy cô thà chịu đựng tất cả những nỗi đau này một mình còn hơn.

Lúc này di động của Từ Lam Khiết bỗng vang lên.

Đây là di động mà cô mới mua, dùng để tiêu khiển cho phần đời ngắn ngủi nhàm chán còn lại.

Lấy điện thoại ra cầm trên tay, thì thấy một tin mới đang được chia sẻ. “Toàn bộ thành viên Thiên La điện nhập cảnh Đại Hạ, chỉ để tìm người trong lòng của Thần Soái."

Từ Lam Khiết có hơi đau nhói trong lòng.

Hiện giờ Huyền Tần chắc hẳn đang khiến cho cả thế giới phải điên cuồng mà tìm mình đi.

Haizz, cái tên gây rối cho thế giới này,

Tại sao người có tình lại không thể về cùng một nhà với nhau chứ.

Đang trong lúc bùi ngùi, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói đáng khinh. "Em gái nhỏ, một người thì cô đơn và nhàm chán biết bao, có muốn anh trai ở cùng với em không”

Từ Lam Khiết quay đầu, thì phát hiện là Dương Bắc Hà ở trong thôn.

Dương Bắc Hà này chính là lưu manh có tiếng ở gần đây, tính tình háo sắc, không ít những cô gái nhà lành đều phải chịu khổ bởi thủ đoạn thâm độc của anh ta.

Từ Lam Khiết xinh đẹp như vậy, lại chỉ có một mình, không bị Dương Bắc Hà để mắt mới lạ.

Từ Lam Khiết lạnh lùng nói: “Cút, đừng có làm phiền tôi.”

Dương Bắc Hà không những không đi, mà còn ngày càng táo tợn hơn, đi đến gần cô, muốn đưa tay ra kéo tay cô lại.

Từ Lam Khiết vội tránh qua, vẻ mặt chán ghét.

Tên này cả miệng đầy răng vàng, tóc còn rụng nhiều, mặt thì toàn là nhọt, chỉ thoáng liếc mắt thôi đã làm cho người khác phải buồn nôn rồi. “Ha ha, cô gái nhỏ, trốn gì mà trốn chứ." “Đừng tưởng là anh không đoán được, cả một ngày em đều ngẩn ra ở chỗ này, còn không phải để mời ông đây sao “Đi với anh đến chỗ lúa cao phía trước đi, đó là chỗ anh đây hạ giống vì em đó.” “Đồ lưu manh.” Từ Lam Khiết bị chọc tức: “Còn nói bậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đó. “Ha ha, có gan thì em cứ báo.” Dương Bắc Hà cười lớn đầy ngang ngược: "Cảnh sát sớm nhất cũng ngày mai mới tới, còn tối nay, ông đây đã cưỡng gian với giết em trước rồi.”