Chiến Thần OverMan

Chương 7: Hai kẻ không đội trời chung (Đã viết lại lần 1)




Là hai con người đối lặp hoàn toàn tại Thục Đông Viện. Lôi Tịch là một thiếu gia con nhà giàu, học từ lâu ở Thục Đông và được nhiều người xem là một trong những học viên mạnh nhất trường thì…Nhất Thắng, một đứa trẻ mồ côi được Yên gia nhận nuôi, chỉ vừa học nửa năm đầu tiên tại Thục Đông viện và bị nhiều người xem là một trong những kẻ yếu nhất học viện, kẻ đứng cuối bảng. Vòng đấu cuối cùng của vòng loại không ngờ lại là cuộc đấu của hai người này, tất cả có vẻ là trùng hợp nhưng không…Phùng gia xưa nay đã ngứa mắt Nhất Thắng nhưng biết Lôi Tịch không thích gia đình nhúng tay vào chuyện tình cảm của mình nên âm thầm gây áp lực với ban tổ chức, bắt buộc họ sắp trận như vậy. Trên khán đài, tiếng hò hét từ fan của Lôi Tịch vang lên khi cậu chủ Phùng gia bước ra. Nhất Thắng cũng nhận được rất nhiều sự cổ vũ của mọi người (Người ta cuối bảng chứ đâu phải không có Fan Club mấy đứa)

Vừa đặt chân lên sân đấu, Lôi Tịch đã tràn đầy sát khí cùng bộ mặt tức giận. Nhất Thắng chỉ tay vào mặt Lôi Tịch: “Cậu vẫn còn thấy cay à, có đánh nữa được không đó?” Sự tức giận lại lên đến đỉnh điểm, Lôi Tịch đã không kìm chế nổi lôi nguyên trong cơ thể mình, điên cuồng bộc phát những tia điện hoàng kim rực sáng. Trên khán đài là sự “rụn trứn (rụng trứng)” của bao nhiêu cô gái: “Lôi Tịch thiếu gia ngầu quá điiiii” Tiếng thông báo trận đấu bắt đầu, ngay lập tức chân dậm ra sấm chớp, Lôi Tịch: “Mau cúi đầu xin lỗi tôi đi, tôi sẽ tha cho cậu.” Nhất Thắng vẫn đứng đó gãi gãi cái lỗ tay. Trên khán đài, A Vân chỉ có thể che mặt, không dám nhìn: “Cái tên này, bộ thèm đòn rồi sao ?” Lilii: “Nhưng có khi nào Nhất Thắng không nghe thiệt không ?” Lôi Tịch vẫn không thấy chút phản ứng gì của Nhất Thắng, mỉm cười: “Vậy thì…được rồi, đấu thôi.” Vụt tốc đấm mạnh Nhất Thắng một cái vào bụng rồi xoay người tung một cước
data-ad-client="ca-pub-3344819165864281" data-ad-slot="8346126209">