Chiến Thần OverMan

Chương 54: Thiên Hoa




Tiếng gào thét của Sa Xích Thú bên trong DradCity vang vọng và ngày càng mang hình ảnh hung bạo hơn nhưng rồi bỗng nó dần tắt lịm đi. Mọi người trong nhóm Shen hiểu rõ rằng Sa Xích Thú đã bị bắt lại.

Shen: “Ta vẫn còn một nhiệm vụ là cứu nó ra đấy.” Minh Thiện: “ Nhà máy đã bị phá hoại, tạm thời chắc Sa Xích Thú sẽ không bị đem nghiên cứu. Cùng với thiệt hại chúng ta gây ra cho DradCity thì đây là cơ hội tốt nhất để bắt đầu phản công Long.” Một người lính Trung Quốc: “ Cảm ơn mọi người, chúng tôi sau khi về sẽ lập tức báo với chính quyền tối cao Trung Quốc để cho quân tấn công ngay.” Shen: “ Phải nhanh chóng nữa, đây là cơ hội ngàn vàng đấy.”

Ở một chỗ khác trên xe, Nhất Thắng đang nằm chơi game cùng cái chân bị băng bột. Yên Tử thì giận dỗi ngồi một gốc. Jhon nói với A Vân: “Bọn họ bị gì vậy ?” A Vân quay sang hỏi Ái Ngân: “ Cậu biết không ?” Ái Ngân lắc đầu: “ Có ma mới biết.” Nhất Thắng bỗng nhận tin nhắn rồi đưa nó cho Yên Tử. Nhất Thắng: “ Cô Yên Diệp Phương gửi tin nhắn cho cậu nè, Yên Tử.” Vẫn giận dỗi, Yên Tử chỉ đưa tay ra sau cầm lấy cái điện thoại mà xem tin nhắn. Yên Diệp Phương: “Hôm nay nhà ta có tiệc, con với Nhất Thắng xong nhiệm vụ thì về nhà ngay. Mẹ muốn giới thiệu một thiếu gia đẹp trai cho con.” Nhất Thắng: “Về ra mắt đấy tiểu thư à. Sắp uống rượu mừng rồi.” Yên Tử không trả lời, cô nghĩ trong đầu: “Cái gì mà đẹp trai chứ. Ý của mẹ là nhà giàu, quyền lực thì có” Nhất Thắng sau đó cũng quay người sang một bên. Nhất Thắng: “Ít ra cũng phải để người ta về nhà thay đồ nữa chứ.”

Buổi chiều, tại nhà riêng Yên Tử.

Tiểu thư thường ngày lạnh lùng nhưng khi chọn đồ cũng “ Công chúa” không kém. Cầm hai cái váy, Yên Tử hỏi người mẹ nuôi của mình. Yên Tử: “Người xem con nên mặc bộ nào ?” Vi Vân: “ Tiểu thư nhà ta thì mặc bộ nào chẳng đẹp, tại sao phải lựa chọn làm chi.” Yên Tử: “Người đừng khen con nữa, thôi không hỏi người nữa (quay sang cô giúp việc) nè, cô thấy con nên mặc bộ nào ? Cái này hay cái này ?” Cô giúp việc đang suy nghĩ trả lời thì Nhất Thắng đang nằm trên giường chơi game quăng lên đầu cho Yên Tử một cái áo sơ mi trắng. Nhất Thắng: “Đây đây, cái này, cái này.” Cầm cái áo, Yên Tử quăng vô mặt Nhất Thắng hai cái váy mình đang cầm. Yên Tử: “Cái tên đáng ghét này, lo mà thay đồ luôn đi. Tính mặt bộ đồ chiến đấu đó à ?” Nhất Thắng: “Con gái, con lứa mà văng quần áo vô mặt con trai. Mất nết !” Yên Tử nghe xong liền vội cầm cái gối lên, Nhất Thắng nhanh chóng chuồn vào nhà tắm ngay lập tức. Yên Tử: “Tên đáng ghét !” Cô giúp việc: “ Cậu Nhất Thắng chạy như vậy vết thương không bị sao chứ ?” Vi Vân: “ Không sao đâu, nãy bác sĩ có nói là vết thương không phải bị gãy. Với khả năng hồi phục của Nhất Thắng thì giờ có thể chạy nhảy bình thường rồi. Yên Tử, con cũng mau đi thay đồ đi”. Nhất Thắng thay đồ xong bước ra trước trong bộ sơ mi trắng, quần jean, áo khoác có mũ, cùng tay nghe đeo trên cổ. Nhất Thắng: “Vầy chắc tạm ổn, thêm đôi giày nữa. Lâu quá không về đây cũng không mua được bộ nào mới.” Vi Vân: “ Vậy là đẹp rồi, tới đó đừng thả thính bừa nghe chưa ?” Nhất Thắng: “ Cô lại khéo đùa, ở đó có nhiều thiếu gia đẹp trai gì đó nữa mà.” Cô giúp việc khẽ tai nói với Vi Vân: “ Cậu Nhất Thắng ăn phải giấm chua à ?” Vi Vân khẽ trả lời: “Ừ” Từ dưới lầu bước lên, Yên Tử mặc chiếc áo sơ mi mà Nhất Thắng đã đưa cùng cái váy đen ngắn. Yên Tử: “ Cậu cũng có mắt nhìn đấy Nhât Thắng.” Nhất Thắng không trả lời, đi tới tủ đồ của mình lấy ra một cái cà vạt rồi tiến lại chỗ Yên Tử. Nhất Thắng: “Mắt nhìn của mình hơn cậu nhiều.” Rồi Nhất Thắng tỉ mỉ thắt chiếc cà vạt cho Yên Tử. Nhất Thắng: “Như vầy cậu mới trở thành đoá Thiên Hoa (Hoa trời, ý nói là đẹp nhất) của bữa tiệc. Thôi đi nào.” Yên Tử đứng hình ở đó. Nhất Thắng: “Còn không mau đi nhanh lên.” Yên Tử: “à, à… đi …đi liền…đi chớ, dĩ nhiên phải đi rồi.” Yên Tử sau đó vội chạy theo Nhất Thắng. Vi Vân: “Chúng ta cũng đi thôi.”