Chiến Thần OverMan

Chương 11: Tâm tư (Đã viết lại lần 1)




Thái Bình Dương rộng lớn luôn hùng vĩ bởi những cơn sóng dữ dội, mặt biển như không thể nào bình yên được. Hôm nay, mọi thứ lại còn hùng vĩ hơn, dữ dội hơn khi môt con tàu vũ trụ khổng lồ đang rơi từ trên trời xuống thẳng dưới mặt biển kia. Không khí xung quanh bị con tàu đè xuống làm mặt biển cũng bị chèn ép theo và những cơn sóng bắt đầu hình thành và mạnh hơn. Không ai có thể cản con tàu vũ trụ khổng lồ này cũng như không thể cản được việc những cơn sóng ngày càng mạnh hơn và có thể đánh sập tháp canh phòng vĩ đại của Thái Bình Dương, đưa con mắt xuống tận cùng sâu thẳm của đáy đại dương.

Chiến hạm hải dương cũng sẽ gặp nguy hiếm nếu không nhanh chóng rời khỏi vùng ảnh hưởng khi tàu vũ trụ khổng lồ bắt đầu chìm xuống, dòng xoáy nước sẽ hình thành…rất mạnh…và lôi theo một trong những niềm tự hào quân sự Địa Tinh cầu này xuống đại dương, hơn nữa là những con người trên chiến hạm cũng sẽ hy sinh bởi không đủ trực thăng để đưa tất cả mọi người lên cao khi tàu chìm. Giữa bầu trời màu đỏ của buổi chiều muộn, ánh mặt trời nhẹ dịu, những “con chim sắt” bay lượn quanh con tàu vũ trụ khổng lồ đang rơi xuống mặt biển một cách chậm chạm tạo nên một khung cảnh hết sức hoành tráng. Lúc này những phát sung đã không còn vang lên nữa, những kẻ may mắn trên tàu vũ trụ khổng lồ kia tìm lên được những phi thuyền bỏ chạy bay về tàu mẹ Drared, để lại những kẻ xui xẻo đang cố gắng hết sức mở toàn bộ động cơ để ngăn con tàu chìm xuống biển, một số thì la hét, một số thì đã tuyệt vọng gục xuống, những con Drabot thì ngu ngốc chỉ biết đứng như thứ vô dụng mặc cho số phận. Trên tháp canh phòng hải dương, sự sợ hãi lan tỏa trong tâm trí của cả người lẫn máy. G12 và G13 khác hẳn những con Drabot vô tri kia, chúng nhìn nhau và cùng đặt tay lên vai vị chỉ huy. Chúng biết rằng Yusei sẽ không bỏ tháp canh phòng hải dương mà rơi đi và…hai người lính máy này cũng sẽ như vậy
data-ad-client="ca-pub-3344819165864281" data-ad-slot="8346126209">