Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa, bởi cả tiểu đội đều phải cảnh giác cao độ khi tiến vào địa phận nguy hiểm. Lục Vĩnh Hi cố gắng kéo một tia tinh thần lực ít ỏi ra dò la trong khoảng cách 30 mét, hình ảnh theo tia tinh thần lực nhỏ bé yếu ớt đó chợt ùa đến khiến hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, cậu nhỏ giọng nói: “Anh và tôi dẫn ít người có kinh nghiệm đi trước đi, tôi nghe tiếng bọn nó di chuyển không đúng lắm.”
“Sao vậy? Cậu nghe thấy gì à!?”
“Ừm, nghe thấy, hãy làm như tôi nói nếu anh không muốn đám binh nhất, binh nhì kia thiệt mạng.”
Giọng nói từ tính, dịu dàng, lại mang theo chút kiên định, khống chế tốt tốc độ cắn nhả chữ khiến người nghe dễ dàng tin tưởng lời cậu nói hơn.
Trần Miên Đông do dự một lúc mới truyền lệnh qua bộ đàm cho cấp dưới: “Dừng xe ở đây đi, tổ chiến đấu chủ lực theo tôi vào trước kiểm tra tình hình. Còn lại canh phòng nghiêm ngặt xung quanh.”
“Rõ.”
Anh nhìn cậu thấp giọng nói: “Đi thôi, đồng chí Lục.”
Lục Vĩnh Hi nghiêm túc gật đầu rồi mở cửa xe bên phía mình trực tiếp phóng xuống. Không gian trước cửa siêu thị vô cùng yên ắng đến có chút kì lạ, không một con xác sống nào lảng vảng bên ngoài lối vào siêu thị, nơi đáng lẽ ra phải có rất nhiều người tập trung trước mạt thế. Thời gian bệnh dịch xác sống bùng phát vừa qua một tuần, đây là khu vực chưa được xử lý, đáng lẽ phải có rất nhiều xác sống mới phải.
Trần Miên Đông xoay qua vừa lúc thấy cậu thiếu niên mạnh mẽ mở cửa phóng xuống xe, anh nhanh chóng tập hợp một đội nhỏ chuẩn bị dẫn người đi theo vào bên trong. Lục Vĩnh Hi vừa thu hồi toàn bộ tinh thần lực trở về, đầu đã đau như búa bổ.
Cậu đứng yên vài giây mới cảm thấy đỡ hơn đôi chút, rút thanh kiếm bạc được vắt trên eo ra. Lục Vĩnh Hi nhìn thấy đám người Trần Miên Đông cũng vừa tiến đến, cậu cẩn thận chuẩn bị đưa tay mở cửa thì thoáng nghe được tiếng xe lớn vang lên từ phía sau. Một đội xe bọc thép từ xa chạy đến, những người lính mặc trên người bộ quân phục dày và kín kẻ, chắc là để đề phòng vô tình bị xác sống cắn được ngay lúc vừa đánh nhau. Mỗi người đều được trang bị các loại súng tiên tiến nhất, trên người toát ra khí thế mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tổ đội bọn họ.
Binh sĩ lần lượt xuống xe, nhanh chóng tiến đến ra hiệu cho đội 7 lùi về sau. Trần Miên Đông và toàn bộ tiểu đội ngay lập tức cúi người chào theo lễ nghi trong quân đội với người ở chiếc xe đi đầu. Lục Vĩnh Hi bất động yên tĩnh đứng ngay trước cửa vào siêu thị không nói gì, cậu có thể biết được xung quanh bản thân an toàn hay không thông qua tinh thần lực còn sót lại.
Tầm mắt cậu thoáng nhìn qua người bước xuống chiếc xe ô tô đầu tiên, chiếc xe duy nhất khác biệt trong đoàn. Hắn thân cao, chân dài, vai rộng, eo hẹp, có thể nói là vóc người tuyệt mỹ, các đường cơ bắp được rèn luyện lâu năm ẩn hiện dưới lớp quân phục dày. Khuôn mặt góc cạnh cứng cỏi, đôi mắt nâu dưới vành mũ sáng rõ tinh anh, chính trực lại mang theo chút lạnh nhạt, hờ hững. Quân hàm trên vai thể hiện rõ cấp bậc của hắn.
Một sao, hai gạch, thiếu tá.
Hắn đi đến nghiêm túc nói với Trần Miên Đông: “Đại úy Trần, chỗ này đã trở thành khu vực nguy hiểm cấp độ A, bây giờ nó sẽ do tôi phụ trách.”
Lời nói súc tích, ngắn gọn, ý tứ đuổi người cũng rõ ràng.
Trần Miên Đông nghe vậy liền biết tình hình không ổn, ngay lập tức cúi chào chuẩn bị cho toàn bộ đội 7 trở về căn cứ trước.
Đúng lúc này, phía sau cánh cửa kính dày bất ngờ xuất hiện một gương mặt dữ tợn, tròng mắt treo lủng lẵng bên ngoài, bụng thủng một lỗ to ruột và nội tạng đều vỡ nát. Tay chân nó áp sát cửa kính vùng vẫy in lên lớp kính mờ những dấu tay đẫm máu muốn thoát ra ngoài gặm lấy máu thịt của con người.
Lục Vĩnh Hi ung dung đâm mạnh thanh kiếm bạc ra sau, kéo dài theo khe hở của cánh cửa, cắt dọc một đường từ giữa thái dương xuống ngang bụng, chia con quái vật nhớp nháp bên trong thành hai nửa riêng biệt. Không gian lặng ngắt, Đại úy Trần vừa định xoay qua gọi cậu cùng trở về thì im bặt. Người đàn ông nọ cũng bị âm thanh nhỏ vụng từ thanh kiếm gây ra thu hút nhìn sang.
Đập vào mắt Cố Viễn Quân là mái tóc trắng bạc bay nhẹ trong gió, thiếu niên thanh tú, thân hình mảnh khảnh lạnh lùng rút thanh kiếm dính đầy máu đen ghê tởm ra, nhìn bọn hắn với ánh mắt vô cùng điềm tĩnh, cậu nhỏ giọng nói: “Bên trong có khoảng trên dưới 100 con thế này, các vị chú ý chút.”
Con ngươi thiếu tá Cố nhẹ co lại, hắn nhắm mắt một giây, giây sau đã có thể quay lại bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng ngày thường ban bố mệnh lệnh cho cấp dưới.
“Đội một, đội hai mở đầu tiến vào, còn lại theo sau tôi.”
“Đã rõ, thưa thiếu tá.”
Lục Vĩnh Hi không chú ý đến ánh mắt người nọ, cậu vừa đến thế giới này không lâu cũng không muốn phải tiếp xúc với quá nhiều người cấp cao trong quân đội ở đây, nhắc nhở để bọn họ đề phòng đống sinh vật đông đúc trong kia là đủ rồi.
Huống hồ người giữ chức vị thiếu tá trước mặt lại là người có có quân hàm cao thứ hai tại căn cứ thành phố A chỉ sau cha hắn ta, những người khác đều vô tình nằm trong miệng xác sống cả rồi. Trong những gì nguyên chủ để lại còn nói, Cố Viễn Quân là người duy nhất đối nghịch với cậu em họ kia trong dòng thế giới mà Lục Ngạn ra đi sớm.
Cậu không biết sao tên đó lại có nhiều thông tin sau khi bản thân cậu ấy chết như vậy... chắc vì vốn dĩ Lục Ngạn là vai chính chăng?
Lục Vĩnh Hi né ra nhường đường cho bọn họ tiến vào, thiếu niên xinh đẹp làm gì cũng thu hút ánh nhìn của người khác, đến cả khi vung nhẹ kiếm vẩy đi máu trên thân nó, tra kiếm vào vỏ treo bên hông cũng tạo ra cảnh đẹp ý vui.
Một vài binh sĩ bị vẻ đẹp của cậu làm cho thất thần nhưng nhanh chóng tỉnh táo trở lại tập trung vào nhiệm vụ.
Đùa sao? Lơ là nhiệm vụ trước mặt thiếu tá Cố là họ đang tự đào hố chôn mình đấy!
Người đẹp ngắm sau, nhiệm vụ đi trước.
Tác giả có lời muốn nói.
Thật ra thiếu tá của mấy người cũng không nghiêm túc như mấy người nghĩ, hắn vẫn luôn nhìn ánh sáng chói mắt ấy... chỉ là không thèm nói cho mấy người biết thôi.