Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 39: Nhân loại là một cá thể




Người đó cho cậu cảm giác, mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy thôi.

Đoàn xe bọc thép rời đi, Triệu Tân An chỉ có thể ở lại nhìn với theo mãi chiếc xe đầu tiên cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt gã.

Luật gì mà không cho gã đi theo chứ! Tên kia rõ ràng là muốn độc chiếm thời gian của cậu ấy đây mà.

“Anh không thuộc đơn vị nào của quân đội cả.” thấy gã lại định phản bác, Tiêu Thành nói tiếp: “Anh nên biết thành phố B là thành phố như thế nào, bọn họ đi lành ít dữ nhiều, anh vẫn còn có ý nghĩ muốn đi chung thật sao?”

Triệu Tân An bĩu môi xem thường rồi lại hạ vai xuống một chút đáp: “Nhưng tao lo cho cậu ấy.”

Tiêu Thành bày ra vẻ mặt kì lạ nhìn gã, lo sợ hỏi lại: “Anh thật sự thích cậu ấy à?"

Triệu Tân An vốn định phủ nhận nhưng rồi không biết ma xui quỷ khiến sao lại gật đầu, gã ngượng ngùng quay người đi vào trong, không tiếp tục nói chuyện với Tiêu Thành nữa. Kẻ luôn không đứng đắn kia thế mà trong mắt lại thật sự thoáng qua mấy phần lo lắng thấy rõ.

Gã thật sự thích cậu nên mới lo lắng cho cậu, chỉ là gã vẫn lo cho mạng sống của mình hơn, chung quy bản thân mới là quan trọng nhất cơ mà.

Đoàn người Lục Vĩnh Hi trên đường đi gặp qua không ít xác sống và động thực vật biển nhưng may là không gặp phải bọn chúng tụ tập số lượng quá đông, chỉ thỉnh thoảng thấy một vài cá thể xuất hiện trên đường.

Mặt trời lặn dần theo khoảng cách ngày một xa căn cứ, những áng mây cuối chiều đỏ rực soi rọi lên ngọn núi cạnh đường họ đi. Tiếng gió rít rào như tiếng của dã thú đói khát đang tìm kiếm con mồi. Không biết từ lúc nào trời bắt đầu đổ mưa, bóng tối bao trùm cả ngọn núi dài, kèm theo đó là những chiếc bóng xuất hiện dày đặc từ trong sương mù, bọn chúng đang không ngừng bò trườn từ dưới vách đá đi lên. Cố Viễn Quân lập tức ra lệnh.

“Đi đường tắt, vòng ngược lên núi.”



“Rõ.”

Trái tim Lục Vĩnh Hi đột nhiên đập nhanh điên cuồng. Cậu có một dự cảm, một dự cảm không hay về lần hành động này. Tiếng chạy nhanh xé gió mà đến, tiếng gầm gừ không rõ nghĩa của bọn xác sống ồ ạt trong đêm tối càng vang vọng xa hơn, tiến sâu vào nỗi sợ hãi trong tiềm thức của mỗi người.

“Nhanh, tăng tốc đi nhanh lên.”

Bên tai Lục Vĩnh Hi vang lên đủ loại âm thanh hô hào của mọi người, nhìn qua người bên cạnh không ngờ hắn cũng vừa quay sang nhìn cậu. Bốn mắt chạm nhau, cậu có thể thấy rõ đôi mắt nâu nhạt ấy bình tĩnh như thế nào, tựa như mặt hồ mùa thu, yên bình, lắng đọng chẳng hoang man hay sợ hãi bất kì sự vật, sự việc gì.

Tay hắn lại một lần nữa đặt lên đỉnh đầu cậu nhẹ xoa xoa, chất giọng trầm ấm kề cận bên tai: “Đừng hoảng, không sao đâu.”

“Vâng, sẽ ổn thôi.”

Bọn xác sống có dị năng di chuyển rất nhanh, chạy đoạn gần đến con đường quen thuộc trong kí ức của những người con sinh ra tại mảnh đất thành phố A này, bọn họ lại phút chốc đồng loạt ngừng thở. Con đường băng qua núi cao nay chẳng còn đâu, dây leo biến dị khổng lồ chắn toàn bộ cung đường chật hẹp bọn họ phải đi qua.

Đáng lẽ cho qua đoạn đường này thôi bọn họ đã có thể thoát khỏi bày xác sống đông nghịt phía sau, bởi bọn chúng thường sẽ không đi quá xa lãnh địa của mình, vậy nên một số điểm báo đỏ mới được dựng lên, báo hiệu rằng nơi đó có nhiều xác sống để người khác không tới. Nơi này lại là nơi bọn họ chưa từng đến thu thập bất kì thứ gì nên không biết cũng phải thôi.

Thế nhưng tình huống bây giờ....bọn họ nên giải quyết như nào mới tốt đây.

Cố Viễn Quân lắp đạn vào khẩu AWM, hắn lạnh lùng mở kênh liên lạc đến toàn bộ đội trưởng của các tiểu đội trần thuật một việc: “Chuẩn bị chiến đấu”

Lục Vĩnh Hi cầm chặt thanh kiếm bên hông, trong lòng có một cảm giác nôn nao đến khó tả, cậu cảm giác được rất nhiều xác sống, nhiều hơn bất kì lần nào bọn họ gặp trước đây.

“Chú ý an toàn, không được để bản thân bị thương nữa.”



Đôi mắt với hai màu khác biệt kia thoáng qua vài phần bất an, hắn thấy được, cũng cảm nhận được. Cố Viễn Quân chẳng thể nào biết được nội tâm cậu đang nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy hương thơm dịu nhẹ trong không khí dường như cũng có thể biểu đạt tâm tình của cậu, cậu đang bất an, cậu đang sợ hãi.

Lục Vĩnh Hi sẽ biết sợ hãi sao? Cậu cũng không hiểu tại sao một người chưa từng cảm thấy lo lắng quá mức về một việc như mình lại bồn chồn như thế!

Cửa xe bọc thép vừa được mở ra, từng tiếng hét thảm đã vang vọng trong đêm đen tĩnh mịch. Lục Vĩnh Hi và bọn người Cố Viễn Quân ngay lập tức phản ứng lại tình hình, nhanh chóng ra ngoài gia nhập cuộc chiến, người phía sau cũng cảnh giác hơn trước khi rời khỏi xe.

Mũi tên băng, kim loại, nước lửa bắn ra đồng loạt, xác sống cũng nối tiếp nhau nhóm này đến nhóm khác ngã xuống rồi lại tiến lên, tưởng chừng nhưng đánh mãi chẳng hết được. Vòng vây của bọn họ không phải là hoàn hảo, những người không có dị năng núp ở phía sau tấn công bằng súng cũng không an toàn, vài phút lại có tiếng hét của một người vang lên.

Hai tay Cố Viễn Quân nắm lại thật chặt, súng trên tay hắn chẳng hề được ngơi nghỉ dù chỉ một chút. Âm thanh cảnh cáo của hắn truyền đến tai từng người, rõ ràng, văng vẳng trong đêm tối nguy hiểm bốn bề bủa vây.

“Nhân loại là một cá thể, còn chiến đấu mà không để ý đến đồng đội như thế thì chuẩn bị nằm lại hết tại đây đi.”

Ngay giây phút ấy Lục Vĩnh Hi mới cảm nhận được uy quyền của thiếu tá, bọn họ luôn sợ hắn nhưng bọn họ cũng vô cùng tin tưởng lời hắn nói. Cố Viễn Quân đã nói như vậy, chắn chắn bọn họ không làm theo thì chỉ có kết cục ấy mà thôi.

“001, khi nào có thể thì nói ta nhé!”

“Vâng, thưa chủ nhân. Năng lượng của tôi sắp khôi phục đủ rồi.”

Cậu đạp con xác sống vừa về đến sang một bên, thở dốc nói: “Nên cho bọn nó biết sức mạnh của thời đại thôi.”

Cậu không định giấu 001 nữa, dù sao đã chọn ở lại chuyện để bọn họ biết vũ khí chủ chốt của cậu cũng không phải là vấn đề, bịa đại nói nó là một loại dị năng đại loại thế là được.