Chỉ có Cố Viễn Quân biết, đơn giản vì hắn ghen mà thôi.
Lục Vĩnh Hi bị thiếu tá làm cho ngơ ngác vô thức nghe lời đi theo sau hắn mà
quên mất mới ban nãy còn có một kẻ đeo bám, quấy rối cậu. Triệu Tân An chắc phải đau lòng lắm nếu biết bản thân dễ dàng bị cậu quên đi sự tồn tại mạnh mẽ của mình như vậy.
Cái lạnh dễ dàng làm tê cóng tứ chi của con người nhưng thiếu tá ngoài bộ đồ hơi dày hơn mọi ngày một chút thì chẳng có gì thay đổi cả. Cậu muốn trả áo lại cho hắn nhưng lại thôi, giờ Lục Vĩnh Hi mới hiểu cảm giác nhìn thái độ của cấp trên mà sống là như thế nào.
Trước kia hình như đám cấp dưới của cậu còn sợ cậu hơn việc Lục Vĩnh Hi có phần sợ ánh mắt thiếu tá.
Cậu đột nhiên hơi nhớ quá khứ huy hoàng của mình rồi.
“Em ngẩn ngơ gì đấy?”
Lục Vĩnh Hi ngẩn đầu dậy mới phát hiện không biết từ lúc nào cậu lại đụng phải lưng thiếu tá, y đúc lần trước.
“Xin lỗi ngài, tôi nghĩ chút việc thôi ạ.” Nghĩ tới lúc cậu có thể thoải mái dạy dỗ cấp dưới đó.
“Em cẩn thận chút, không chừng một lát lại đụng tường.”
Lục Vĩnh Hi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tường nào cơ?”
Cố Viễn Quân tiếp tục dẫn đầu đi về hướng khu gieo trồng, ở một góc Lục Vĩnh Hi không nhìn thấy hắn lại lén lút mỉm cười.
Khu gieo trồng có diện tích không lớn chỉ rộng hơn hai sân bóng một chút, vì căn cứ cũng không tin tưởng việc nơi này có thể trồng ra thứ gì cho lắm, mãi đến ngày hôm nay khoai lang trong căn cứ được trồng thành công, họ mới bắt đầu chú ý muốn mở rộng khu vực này.
Khoai lang thích hợp trồng ở nhiệt độ từ 15 đến 22 độ hơn nhưng nhờ dị năng giả hệ mộc thúc đẩy nên nó miễn cưỡng có thể thích nghi với loại khí hậu khắc nghiệt như này, may mắn vẫn có thể phát triển thành công.
Hai mắt Lục Vĩnh Hi sáng long lanh nhìn từng lá cây, từng ngọn cỏ xanh mơn mởn khắp khu gieo trồng. Mùi của đất ẩm, mùi của không khí sớm mai trong vườn khiến tâm hồn bọn họ như được thanh lọc.
Ở thế giới của cậu, quân nhân thường chỉ dùng dịch dinh dưỡng để bổ sung thể lực, đồ ăn bình thường ở đây đối với chỗ họ thật sự là rất hiếm gặp, một số loại cây vẫn được trồng và buôn bán ra bên ngoài nhưng cái giá của nó không phải ai cũng có thể kham nổi. Cậu cũng chỉ từng ăn qua một loại đồ ăn khác ngoài dịch dinh dưỡng là hạt dẻ ngào đường kia đúng một lần ra ngoài làm nhiệm vụ thôi. Còn là đồ cậu được một bạn nhỏ cậu cứu tặng, mùi vị đó thật sự chỉ có thể diễn tả bằng hai từ hạnh phúc mà thôi.
Lục Vĩnh Hi từng lén lút theo dõi tình hình phát triển cây giống ở nơi cậu sống chỉ tiếc là có rất ít loại trồng được, còn lại vẫn là những loại cây trong quá khứ dần bị lãng quên bởi thời gian.
Khi cậu đến thế giới này, nơi đây đã sớm rơi vào mạt thế rồi. Muốn ăn các loại rau quả tươi như những thứ trước mặt cậu hiện giờ cũng không cách nào ăn được, bọn họ chỉ toàn ăn đồ đóng hộp thôi.
“Như này là thành công rồi?” Giọng điệu cậu lộ rõ vẻ chờ mong.
Trong mắt thiếu tá cũng thoáng qua chút vui vẻ nhỏ nhặt, giọng điệu nhẹ nhàng hơn bình thường phải biết: “Ừm, thành công rồi, sau này có thể không cần ăn đồ hộp nữa.”
“Thật tốt quá!”
Lục Vĩnh Hi chạm lên những chiếc lá xanh đang rung rinh trong gió, cảm nhận
sự kì diệu của tạo hóa, cũng cảm nhận được tâm trạng hạnh phúc của những dị năng giả hệ Mộc đang bận rộn chăm sóc cây trồng.
Đây là hi vọng của thiếu tá, của cậu và thậm chí là tất cả mọi người.
Sự sống mới trong một thế giới đang dần lùi bước về phía bóng tối vô định của vũ trụ.
Kì tích nhỏ bé cậu thấy được tại một tinh cầu xa xôi.
Cậu hi vọng chúng sẽ ngày một phát triển theo mức độ an toàn của căn cứ này. Tương lai trong thế giới ban đầu của Lục Ngạn quá mức mơ hồ, chỉ có những hình ảnh, sự kiện ba năm sau khi mạt thế bắt đầu. Loài người vẫn có khoảng không gian sinh tồn khá rộng, dù vậy cậu luôn cảm thấy đó chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm mà thôi.
Hiện tại mới qua hai tháng nhưng bọn xác sống ngoài kia đã xuất hiện những con mang cấp bậc B, B+ rồi. Dù biết tụi nó muốn tăng cấp bậc ở giai đoạn sau sẽ tốn một khoảng thời gian khá dài, vậy mà cậu vẫn không thôi nghĩ ngợi xa hơn.
So sánh giữa loài người và bọn chúng, vẫn là đám sinh vật kia nhanh hơn một chút, tương lai làm gì được tốt đẹp như vận mệnh vốn có trong mắt nhân vật chính chứ! Có thể một người có không gian như Lục Ngạn sẽ có thể sống một đời ấm êm nếu không bị Lục Thanh hãm hại, thế nhưng người khác chưa chắc đã được như vậy.
Cậu vẫn muốn con người tồn tại lâu một chút, ít nhất là trước khi cậu chết, cậu không muốn nhìn một thế giới chỉ còn mỗi âm thanh của mình cậu.
“Này, đem về. Tôi nướng cho em ăn.”
Củ khoai trên tay cùng giọng nói điềm tĩnh của người nọ vang lên đúng lúc cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
“Chúng ta không cần làm gì nữa ạ?”
“Đến xem là đủ rồi” Hắn nhìn cậu đoạn nói: “Em không muốn ăn nó à?”
Lục Vĩnh Hi ngay lập tức đáp: “Tôi ăn mà.”
Người ta thường nói có lần một sẽ có lần hai, tay thiếu tá đã đặt lên đầu cậu tận hai lần rồi đấy! Cậu có phải trẻ con đâu.
Lục nguyên soái không biết, xoa đầu không phải chỉ có người lớn mới làm thế với trẻ con, có khi người có tình cảm với cậu cũng muốn làm như thế đấy.
Đơn giản vì một cái xoa đầu có thể hàm chứa vô vàn quan tâm dành cho cậu mà người đó không nói ra thành lời đó thôi.