Lục Vĩnh Hi bật cười, hàng mi dài nhẹ run như cánh bướm đang lay động, khiến trái tim những người nhìn thấy phải xôn xao. Trần Miên Đông ở bên cạnh tự tát mình một cái, tiếp tục công cuộc thu gom vật tư, giết xác sống cản đường.
“Cậu ấy còn nhỏ, mày đừng tơ tưởng tới người ta nữa.”
Đại úy Trần tự mắng bản thân trong lòng một chút. Lục Vĩnh Hi cũng gia nhập vào đoàn người cùng nhau chiến đấu.
Họ chỉ dọn dẹp những nơi có khá nhiều xác sống tập trung hoặc vật tư tồn đọng mà thôi. Sau ba tiếng ròng rã trên đường thì bọn họ cũng tiến vào khuôn viên đại học A. Một đám xác sống đang lang thang gần cổng trường nghe được âm thanh của động cơ xe ngay lập tức như tu la đến từ địa ngục, gầm gừ chạy nhanh về phía xe bọn họ.
Một binh sĩ vừa nhảy xuống xe đã bị một vật thể sắc nhọn đâm vào bụng, nhãn cầu cậu ta mở to không dám tin nhìn xuống những ngón tay sắc nhọn xanh đen đâm xuyên người mình. Máu tươi cùng với nội tạng rơi tí ta tí tách xuống nền đất lạnh lẽo, như một hồi chuông báo tử bị người không cẩn thận chạm phải.
Cố Viễn Quân ngay lập tức ra lệnh: “Ở yên trong xe, trước khi kiểm soát tình hình không thể ra ngoài.”
“Đội 1, đội 2 bắn chính xác vào.”
“Đã rõ, thưa thiếu tá.”
Lục Vĩnh Hi nhìn qua khe nhỏ trong chiếc xe bọc thép quan sát cảnh tượng bên ngoài, hàng trăm con xác sống đang chen chúc chạy về phía xe bọn họ lần lượt bị binh lính bắn hạ, nhưng số lượng vẫn là quá đông. Chất giọng lạnh lùng, kiên định của Cố thiếu tá lại vang lên bên tai tất cả mọi người.
“Những người có dị năng ra bên ngoài chiến đấu, những người còn lại bắn hạ mục tiêu từ xa. Sau khi giải quyết tụ điểm này thì chia nhau ra như ban đầu đã phân công.”
Đội trưởng của các đội dưới quyền quản lý của hắn đều nhanh chóng hành động như lời hắn nói, bốn đội còn lại cũng cử những người đã thức tỉnh dị năng ra bên ngoài nhưng số lượng vẫn là hơi ít.
“Tôi cũng ra ngoài.”
Du Phong kéo cậu lại nói: “Cậu đừng manh động, tôi chưa nghe đội trưởng nói cậu có dị năng.”
“Dị năng của tôi không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.” Nói rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của đồng đội, nút điều khiển không ai chạm tới lại tự động bật xuống, trần xe từ từ mở ra, chàng trai vừa cất lời đã linh hoạt trèo ra bên ngoài. Trần xe nhanh chóng đóng lại che khuất ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cũng che đi cả bóng hình cậu.
“Làm sao bây giờ? Hay là báo với đại úy nhé!”
Lê Minh như đoán ra được xua xua tay nói: “Không cần đâu, cậu ấy ra bên ngoài đội trưởng chắc đã thấy rồi, người nọ rất mạnh các cậu đừng lo, tập trung vào mục tiêu mà bắn đi.”
Lục Vĩnh Hi vừa ra khỏi xe đã bật người lộn một vòng trong không trung, chân vừa chạm đất đã đá bay một con xác sống đang vồ đến. Cậu xoay người dùng báng kiếm đỡ lấy cái mồm đầy máu đen hôi vồ lấy cậu từ phía sau, Lục Vĩnh Hi nhẹ nhàng gập khuỷu tay kéo mũi kiếm sắc bén lùi về, trở tay đâm mạnh vào đầu nó. Cậu nghe được một tiếng rắc giòn tan vang lên sau đó.
Tiếc thật, đâm trúng tinh hạch rồi.
Cố Viễn Quân vẫn luôn âm thầm chú ý đến động tĩnh bên này, hắn cường hóa cây súng ngắn của chính mình xử lý đám xác sống ngay cạnh cậu.
Vì số lượng quá đông tất cả mọi người chiến đấu đều phải mượn những vật cản quanh đó để tránh bị lượng lớn xác sống vây quanh mình. Lục Vĩnh Hi nhảy bật lên nóc một chiếc xe, xoay người phóng xuống từ phía còn lại chém bay đầu con xác sống đang phóng quả cầu lửa vào khe hở mà các binh lính bên trong dùng để nhắm bắn.
Người bên trong ngay lập tức nói vọng ra một tiếng cảm ơn, cậu không nói gì chỉ nhẹ lắc cổ tay hai cái.
“Muốn giữ lại tinh hạch phiền phức thật đấy!!"
Tinh thần lực cũng là một phần năng lực phán đoán của cậu. Nó chưa khôi phục, khả năng chính xác của cậu cũng theo đó mà giảm theo, đâm vào đầu khả năng cao lại không khống chế tốt lực độ làm vỡ tinh hạch như ban nãy, nhưng để chém luôn đầu bọn nó thì mất nhiều lực hơn nhiều.
Lục Vĩnh Hi dành ra chút thời gian quan sát những thành viên có dị năng của đội mình, lớn tiếng nhắc nhở.
“Đừng tập kích cùng một đối tượng nếu thuộc tính dị năng đối lập nhau.”
Thật ra những con xác sống vừa thức tỉnh dị năng vô cùng dễ đối phó, bọn chúng khiến những binh lính kia chật vật là do một phần họ chưa hiểu rõ về cách kiểm soát dị năng, phần còn lại do cùng tấn công một kẻ địch mà không phát hiện hai dị năng xung khắc sẽ làm giảm sức mạnh của cả hai.
Nghe được lời nhắc nhở, bọn họ mới nhớ đến quy luật ngũ hành.
Nhận ra quy trình chiến đấu của mình sai bao nhiêu, đám binh sĩ ngay lập thay đổi mục tiêu tấn công, hiệu quả cũng lập tức thấy rõ.
Những người mang dị năng hệ hỏa sẽ tấn công xác sống có dị nặng hệ băng hoặc hệ thủy, có dựa theo quy luật xung khắc mà lựa chọn mục tiêu tác chiến là được.
Lục Vĩnh Hi hài lòng nhìn đồng đội của cậu.
Hiểu ý cũng nhanh đấy chứ!
Tiếng la hét kêu cứu đột nhiên vang lên cách đó không xa.
“Cứu hộ đến rồi, mặc kệ tớ, rời đi nhanh.”
“Không!!! Ngọc Nguyên, tớ sẽ kéo cậu lên, nhất định không buông.”
Lục Vĩnh Hi nhanh chóng tìm thấy hướng âm thanh phát ra, cậu vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy đã vội vã thoát khỏi vòng vây của lũ xác sống, chạy nhanh đến tòa kí túc xá gần đó.
Trên tầng thứ năm của toàn kí túc xá sinh viên, một cô gái đang được một người cố hết sức kéo vào trong ban công, nhưng nhìn tình hình cùng âm thanh gào thét tuyệt vọng đó có lẽ không lâu sau người nọ sẽ không đủ sức giữ tay cô gái ấy nữa.
Lũ xác sống cũng bị tiếng động thu hút chạy theo cậu. Nếu là một người bình thường chắc đã sợ đến nhũn cả chân nhưng cậu là Lục nguyên soái, chuyện đó đương nhiên sẽ không xảy ra.
Trong đôi mắt nâu tĩnh lặng khẽ động, hơi thở Cố Viễn Quân trở nên nhẹ đi, hắn bình tĩnh phân phó tất cả mọi việc cho cấp dưới.
“Nhân lúc xác sống đang phân tán, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, tập trung trở lại cổng vào 5 tiếng sau. Không được chậm trễ, nhất định phải cứu được tương lai sau này của đất nước.”
Dù tất cả bọn họ đều biết thế giới này đã khó quay lại được như xưa nữa rồi.
“Đã rõ.”
Đội trưởng của mỗi đội theo lệnh của hắn mà chia nhau ra làm. Trần Miên Đông lo lắng nhìn theo hướng Lục Vĩnh Hi rời đi, anh muốn đuổi theo giúp đỡ cậu thoát khỏi đám xác sống ở ngay phía sau cậu nhưng tất cả thành viên trong đội còn nhiệm vụ cấp bách hơn, anh chỉ có thể nắm chặt tay không an tâm lên xe rời đi.
Cố Viễn Quân vừa nghiêng người vào trong xe đã nói với cấp dưới còn chờ hắn: “Cô dẫn đội 1 như mọi khi đi, đưa tôi một cái thang dây chịu lực tốt một chút.”
Từ Quyện không hỏi vì sao thiếu tá không lên xe, cô chỉ làm đúng phận sự tìm một cuộn giây cứu trợ dài đưa cho thiếu tá nhà mình.
“Tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ.”
“Tốt.”
Bên nọ, Lục Vĩnh Hi chạy nhanh nhất có thể đến cầu thang thoát hiểm nằm bên ngoài tòa chung cư, cậu không quan tâm đám xác sống đè lên nhau muốn vươn đến chộp lấy người cậu.
Từ Ngọc Nguyên vô lực nói: “Buông đi mà Tạ Ngọc... tớ vừa nghe tiếng xe, là đội cứu viện đến… cậu nhất định sẽ sống, còn không buông chúng ta đều sẽ chết.”
Nửa người Tạ Ngọc đã vươn ra bên ngoài cố dùng chút sức lực ít ỏi níu cô bạn mình lại. Cánh tay cô ấy dần trở nên vô lực, cố lần mò nắm chặt không buông, cơ thể cô ấy theo trọng lượng cơ thể bị lôi xuống mà sắp rơi khỏi ban công.
Lục Vĩnh Hi từ cầu thang thoát hiểm bên ngoài tòa nhà phá cửa sổ trèo vào. Cậu tiến vào căn phòng bên trên phòng của hai nữ sinh nọ, ước tính một chút khoảng cách thừa ra bên dưới rồi không chút chần chờ lại phá bỏ chiếc cửa sổ bằng kính.
Cậu giẫm lên mép cửa sổ, cúi người nhìn lần cuối sau đó thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống sân phơi cạnh ban công của hai người nọ.
Lục Vĩnh Hi đi đến mở cửa hàng rào nối giữa hai khu, tiến lên một tay giữ cổ áo Tạ Ngọc lại, một bên vươn người ra bên ngoài một chút chộp lấy tay Từ Ngọc Nguyên từ từ kéo cô lên. Cố thiếu tá không biết đã xuất hiện từ lúc nào, anh lạnh lùng dùng cánh tay hữu lực vịnh lấy chiếc eo thon gọn săn chắc của cậu chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo: “Kéo đi, tôi giữ người cậu rồi.”
Tác giả có lời muốn nói.
Cố thiếu tá: "Eo em ấy nhỏ thật."