Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 965: 965: Cô Ấy Sao Vậy




Dù là nhà họ Diệp, nhà họ Hoàng, gia tộc Vũ Văn, thậm chí các gia tộc khác qua lại thân thiết với anh như nhà họ Trần, anh đều không thể bảo vệ toàn bộ.

 

“Vậy thì tao đành phải lấy mạng mày trước!”

 

Trong mắt Dương Thanh bắn ra tia sáng lạnh lẽo.

 

Lâm Tùng sợ tè ra quần, khóc lóc cầu xin: “Cậu đừng giết tôi, tôi đã nói hết những gì tôi biết cho cậu rồi mà! Xin cậu đấy!”

 

“Rầm!”

 

Dương Thanh đạp một cái, Lâm Tùng lập tức ngất xỉu.

 

“Gọi cho Lâm Thiên Trạch, bảo ông ta mau cút khỏi nhà họ Diệp, nếu không cứ chờ nhặt xác con trai đi!”

 

Dương Thanh nhìn đám cao thủ nhà họ Lâm, trầm giọng quát: “Cút hết cho tao!”

 

Bọn họ không dám chần chừ, cuống quít bỏ chạy.

 

“Cậu Thanh, bây giờ phải làm thế nào?”, Hàn Khiếu Thiên lo lắng hỏi.

 

Dương Thanh nhìn Lâm Tùng ngất xỉu dưới đất, quay sang dặn dò Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn: “Hai người mau liên hệ với gia tộc mình và nhà họ Trần, nếu có người ép nhường chức chủ nhà lập tức đồng ý, kể cả đối phương muốn chiếm đoạt gia tộc cũng phải nghe theo!”

 

Hai người giật mình hốt hoảng, Dương Thanh muốn chịu thua?

 

“Cứ làm theo lời tôi nói! Mau làm đi!”

 

Dương Thanh không kịp giải thích, quát lớn một tiếng. Hai người kia bừng tỉnh, vội vàng gọi điện thoại.

 

Chờ bọn họ nói chuyện điện thoại xong, Dương Thanh lại nói tiếp: “Hai ông đừng đi đâu cả, cứ ở lại tập đoàn Nhạn Thanh đợi tin của tôi”.

 

Dứt lời, anh quay lưng rời đi. Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều mờ mịt không hiểu.

 

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Quan Chính Sơn lên tiếng hỏi: “Ông chủ Hàn, cậu Thanh có ý gì vậy?”

 

Mặc dù Hàn Khiếu Thiên cũng không biết nhưng vẫn đáp: “Cậu ấy tự có tính toán. Chúng ta cứ ở lại đây chờ lệnh của cậu ấy là được!”

 

Một mình Dương Thanh lái xe rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Anh không tới nhà họ Diệp, cũng không tới gia tộc Vũ Văn. Dù anh tới gia tộc nào cũng không có tác dụng.

 

Dù sao mấy gia tộc có quan hệ tốt với anh đều đã bị các gia tộc khác liên thủ chèn ép.

 

Bây giờ chỉ còn một cách mới có thể giải quyết triệt để, chính là lấy đầu Tiết Nguyên Bá để cảnh cáo các gia tộc ở Yến Đô.

 

“Anh Thanh, hiện giờ các sân bay, nhà ga và các đường cao tốc lớn rời khỏi Yến Đô đều đã bị phong tỏa. Người nhà họ Tiết có cánh cũng không thoát nổi”.

 

Trên đường đi, Dương Thanh nhận được điện thoại của Mã Siêu.

 

“Tốt, cậu bảo vệ tập đoàn Nhạn Thanh. Những chuyện khác cứ để tôi xử lý!”

 

Dương Thanh lạnh lùng nói.

 

“Vâng!”

 

Mã Siêu vội vàng đáp.

 

Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá rời khỏi biệt thự ở ngoại ô tới nhà ga Yến Đô.

 

Bình thường với thân phận của ông ta đều sẽ đi bằng máy bay tư nhân.

 

Nhưng hôm nay ông ta không thể không thử cảm giác đi tàu.

 

Bởi vì muốn đi máy bay tư nhân vẫn phải mượn đường bay ở sân bay quốc tế Yến Đô, mà hiện giờ sân bay đã bị phong tỏa.

 

“Tam vương tử, nhà ga cũng bị phong tỏa rồi!”

 

Tiết Nguyên Bá còn chưa tới nhà ga đã nhận được tin báo.

 

“Cái gì? Sao lại như vậy?”


 

“Lúc nhà họ Lâm và nhà họ Tôn xông vào nhà họ Diệp, trong nhà không có một bóng người”.

 

“Tôi có cảm giác như đám gia tộc nhà họ Diệp cứ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đang bán mạng cho Dương Thanh tìm kiếm người nhà họ Tiết khắp nơi”.