“Tam vương tử, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long đã bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua!”
Tiết Nguyên Bá bỗng nhân được tin dữ.
“Cái gì? Đồ con lợn Kim Chí Bằng dám bán công ty cho người khác sao?”
Ông ta lập tức nổi giận đùng đùng.
Mọi chuyện đều do ông ta âm thầm giở trò, cứ tưởng lấy danh nghĩa nhà họ Tiết sẽ uy hiếp được Kim Chí Bằng.
Ông ta đã điều tra được tập đoàn Nhạn Thanh đầu tư rất nhiều vào dự án Thành Cửu Châu. Nếu dự án này bị hủy, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Thậm chí còn có thể ép tập đoàn Nhạn Thanh phá sản trong vòng một tháng.
Ông ta không ngờ cuối cùng vẫn thất bại.
Sau khi cúp máy, một người trung niên mặc áo vải đi tới nói: “Tam vương tử, chúng ta rời khỏi nhà họ Tiết quá lâu rồi. Nếu còn không trở về, chỉ e sẽ bị mọi người đàm tiếu”.
Sắc mặt Tiết Nguyên Bá càng thêm khó coi.
Nhiệm vụ lần này của ông ta là chiếm đoạt ba tỉnh phía Tây, nhưng Dương Thanh nhúng tay khiến ông ta tuột mất tỉnh Giang Bình. Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải tới Yến Đô định giải quyết Dương Thanh để đoạt lại tỉnh Giang Bình.
Nhưng hiện giờ không chỉ không tiêu diệt được Dương Thanh mà còn bị anh nhốt lại ở Yến Đô.
Tới tận bây giờ nhà họ Tiết vẫn chưa biết được chuyện này. Nếu hai người anh trai của ông ta biết ông ta tốn bao nhiêu thời gian vẫn không chiếm được ba tỉnh phía Tây, lại còn bị Dương Thanh vây lại ở Yến Đô, địa vị của ông ta trong gia tộc sẽ bị giảm sút.
“Đến lúc rời khỏi đây rồi!”
Tiết Nguyên Bá im lặng hồi lâu, bỗng cắn răng nói: “Nhưng trước tiên phải khiến Yến Đô loạn lên, tôi mới có cơ hội rời đi!”
Từ khi công ty vật liệu xây dựng Chấn Long bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, những người từng xin từ chức đều quay trở về.
Ngân hàng Yến Đô từng ráo riết đòi nợ lại chủ động nâng cao hạn mức vay của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Nhạn Thanh cũng tăng liên tục suốt mấy ngày.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giá trị của tập đoạn Nhạn Thanh đã tăng hơn gấp đôi.
Dù sao Chấn Long cũng là công ty có giá trị không hề thua kém tập đoàn Nhạn Thanh, sau khi thu mua giá thị trường tăng gấp đôi cũng là bình thường.
Thứ hạng của tập đoàn Nhạn Thanh trong top 500 doanh nghiệp thế giới cũng tăng lên mấy chục hạng.
“Chúc mừng cậu Thanh!”
Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên chủ động mang theo quà mừng tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh cười đáp: “Trông hai người hăng hái như vậy, tôi thấy hai người vẫn có thể tiếp tục làm chủ gia tộc thêm mấy năm nữa”.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Hàn Khiếu Thiên bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn tiếp tục dẫn dắt gia tộc nhưng sức khỏe không cho phép, chỉ có thể để Hàn Diệp thay thế”.
Quan Chính Sơn cũng cười nói: “Tương lai vẫn là thế giới của người trẻ tuổi, chúng ta đều già rồi”.
Bởi vì không yên lòng, sau khi tới Yến Đô, Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn vốn đã nhường vị lại quay về quản lý gia tộc.
Nhiệm vụ dẫn dắt gia tộc đứng vững ở Yến Đô quá quan trọng, bọn họ không yên tâm giao cho con cháu làm.
“Cậu Thanh, hôm nay chúng tôi tới đây không chỉ để chúc mừng tập đoàn Nhạn Thanh lại thêm lớn mạnh mà còn để chào tạm biệt cậu!”
Hàn Khiếu Thiên bỗng lên tiếng: “Bây giờ nhà họ Hàn đã cắm sâu rễ ở Yến Đô. Tôi định giao toàn bộ gia tộc cho Hàn Diệp, an hưởng tuổi già!”
Quan Chính Sơn cũng nói: “Tôi cũng muốn chào tạm biệt cậu, giao lại vị trí chủ gia tộc cho cháu tôi, Quan Tuyết Tùng!”
Hai người cười nói.
Nhà họ Trần đến sớm hơn một bước, đã cắm rễ ở Yến Đô từ lâu.