Anh không hề sốt ruột chuyện của công ty vật liệu xây dưng Chấn Long, bình tĩnh ngồi xem mấy bản vẽ trên mặt bàn.
Những bản vẽ này đều là giáo sư Đỗ thiết kế cho Thành Cửu Châu. Dương Thanh không ngờ đến cả hai con sư tử đá ngoài cổng bà ấy cũng tự thiết kế.
Không chỉ như vậy, đến cả cách bài trí trong thành cũng có bản thiết kế chi tiết.
“Giáo sư Đỗ không hổ là người nổi danh trong giới kiến trúc, những bản thiết kế này quá hoàn mỹ!”
Dương Thanh không tiếc lời tán thưởng.
Lạc Bân cũng vui sướng cười nói: “Mấy ngày nay bị mất nguồn cung ứng vật liệu, công trường Thành Cửu Châu đình công. Giáo sư Đỗ còn tưởng là dự án chết yểu, gấp phát điên rồi”.
Dương Thanh cười bảo: “Ông không nói cho bà ấy biết à? Trong vòng ba ngày tới dự án thành Cửu Châu lại có thể tiếp tục tiến hành”.
Lạc Bân cười khổ nói: “Tôi nói rồi, nhưng giáo sư Đỗ không thấy công trường làm việc cũng không chịu tin!”
“Ông mau thông báo đi, có lẽ chiều nay vật liệu sẽ được chuyển tới, dặn phía công trường chuẩn bị sẵn sàng đi”.
Dương Thanh đột nhiên nói.
Lạc Bân giật mình thầm nghĩ, công ty Chấn Long vẫn chưa thỏa hiệp, Dương Thanh lại nói chiều nay có thể khởi công lại, rõ ràng là nắm chắc thắng lợi trong tay!
Không phải Lạc Bân không tin tưởng Dương Thanh, mà là kẻ địch lần này của tập đoàn Nhạn Thanh quá mạnh.
Lạc Bân đang định rời đi, điện thoại riêng của Dương Thanh bỗng reo lên.
Dương Thanh ấn mở loa ngoài, giọng nói quen thuộc tràn ngập lo lắng vang lên: “Chủ tịch Dương, tôi đồng ý chuyển nhượng công ty cho tập đoàn Nhạn Thanh với giá một trăm tỷ!”
Nghe vậy, Lạc Bân không khỏi kinh hãi.
Cứ tưởng công ty vật liệu xây dựng Chấn Long sẽ còn kiên quyết từ chối, không ngờ lại thỏa hiệp nhanh như vậy.
Dương Thanh nói đúng rồi, chiều nay công trường có thể khởi công lại.
“Chủ tịch Kim, dường như ông đang hiểu nhầm gì đó. Hôm qua giá thị trường của công ty ông là ba trăm tỷ, tôi đồng ý trả một trăm tỷ. Hôm nay giá thị trường của công ty ông chỉ còn một trăm tỷ thì phải, ông nghĩ tôi vẫn bỏ ra một trăm tỷ sao?”
Dương Thanh bình thản nói: “Với xu thế giảm mạnh giá thị trường hiện nay, ông nghĩ công ty Chấn Long của ông còn đáng giá sao?”
“Thế cậu muốn bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Kim Chí Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mười tỷ!”
Dương Thanh hờ hững đáp.
Đến cả Lạc Bân cũng chết sững người. Hôm qua vẫn là công ty trị giá ba trăm tỷ, hôm nay đã bị trả giá mười tỷ để mua lại?
“Cậu nói cái gì? Mười tỷ? Mười tỷ mua lại công ty vật liệu xây dựng Chấn Long trị giá ba trăm tỷ?”
Kim Chí Bằng tức giận nói: “Cậu đừng quá đáng! Tôi nói cho cậu biết, nếu không trả tôi một trăm tỷ, dù Chấn Long có phải phá sản tôi cũng sẽ không bán lại cho cậu”.
Lạc Bân hốt hoảng rất muốn bảo Dương Thanh mau đồng ý mức giá một trăm tỷ đi.
Nào ngờ, Dương Thanh lại lạnh lùng nói: “Vậy thì không còn gì để nói nữa. Ông cứ tiếp tục chống mắt chờ đợi ngày mai công ty ông phá sản đi!”
“Phải rồi, tôi phải nhắc nhở ông một chuyện, dù công ty vật liệu xây dựng Chấn Long phá sản thì vẫn sẽ có công ty vật liệu xây dựng khác thay thế. Với địa vị của tập đoàn Nhạn Thanh ở Yến Đô, chúng tôi sẽ nhanh chóng đạt được hợp đồng cung ứng. Dự án Thành Cửu Châu sẽ tiếp tục được khởi động lại”.
“Đến lúc đó không còn cách nào ngăn cản việc thi công Thành Cửu Châu. Ông và công ty của ông cũng mất giá trị lợi dụng với nhà họ Tiết!”
“Chủ tịch Kim nghĩ thử xem, liệu nhà họ Tiết có còn cho ông lợi ích đã từng hứa hẹn nữa không?”
Dương Thanh nói rất thản nhiên, khiến Lạc Bân cũng cảm thấy sống lưng rét lạnh.
Dứt lời, Dương Thanh dứt khoát cúp máy.
Dương Thanh lắc đầu cười đáp: “Kim Chí Bằng không liên lạc được với tôi, nhất định sẽ chạy tới tập đoàn Nhạn Thanh cầu xin tôi. Bây giờ toàn bộ Yến Đô đều bị chúng ta khống chế. Ngoại trừ Nhạn Thanh không ai có thể cứu được công ty của ông ta”.
Lạc Bân tỉnh ngộ, càng thêm sùng bái Dương Thanh.