Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!”
Tần Thanh Tâm chỉnh lại quần áo mới lên tiếng.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ tươi cười bước vào.
“Chào sếp Tần, tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thiên, Lữ Oánh!”
Lữ Oánh vội vàng bước tới tươi cười duỗi tay với Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm lập tức bắt tay, cười nói: “Chào sếp Lữ! Mời chị ngồi!”
“Tôi nghe nói tập đoàn Nhạn Thanh sắp có một vị phó tổng giám đốc vô cùng xinh đẹp nhưng vẫn không tin. Hôm nay được gặp quả nhiên là thế. Mấy ngôi sao truyền hình nổi tiếng kia cũng không đẹp bằng sếp Tần!”
Lữ Oánh ngồi xuống, không tiếc lời khen ngợi.
Tần Thanh Tâm được khen ngượng ngùng cười: “Sếp Lữ cũng rất xinh đẹp! Trước đây tôi từng phân tích thành công của sếp Lữ, rất sùng bái chị!”
Hai người phụ nữ trò chuyện một lúc, Lữ Oánh mới cười nói: “Hôm nay tôi đến đây để bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Không biết sếp Lữ muốn hợp tác cái gì?”
Tần Thanh Tâm mừng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Lữ Oánh nhìn đồng hồ, cười nói: “Sếp Tần này, đến giờ cơm trưa rồi. Hay là chúng ta ra ngoài ăn một bữa, thuận tiện bàn chuyện làm ăn luôn?”
Dứt lời, Lữ Oánh lại bổ sung: “Chỉ hai chúng ta với nhau, không dẫn theo người khác”.
Tần Thanh Tâm hơi sửng sốt. Bình thường khi bàn chuyện làm ăn, các lãnh đạo đều sẽ dẫn cấp dưới đi theo.
Lữ Oánh giải thích: “Lần này tôi tới là vì sếp Tần. Trước kia bàn chuyện làm ăn với mấy sếp nam của công ty khác toàn uống rượu hoặc nói mấy chuyện nhạy cảm, khiến tôi rất không thoải mái”.
“Tôi nghĩ nói chuyện với phụ nữ trong sạch như sếp Tần sẽ vui vẻ hơn nhiều!”
Nghe vậy, Tần Thanh Tâm không còn nghi ngờ gì nữa, đứng dậy nói: “Được, hôm nay tôi sẽ ăn riêng với sếp Lữ một bữa, kết thêm một người bạn mới!”
Mười phút sau, Tần Thanh Tâm và Lữ Oánh cùng tới một nhà hàng cách tập đoàn Nhạn Thanh không xa.
Lữ Oánh gọi ba món mặn một món canh và một bình trà bưởi.
“Bây giờ đang có phong trào tiết kiệm lương thực, chúng ta gọi đơn giản một chút. Sếp Tần không có ý kiến gì chứ?”
Lữ Oánh cười hỏi.
Tần Thanh Tâm đương nhiên không có ý kiến, vội vàng lắc đầu: “Tôi thấy ở cùng sếp Lữ rất thoải mái. Chắc chắn chúng ta sẽ hợp tác cực kỳ thuận lợi”.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, Lữ Oánh cười nói: “Sếp Tần đã nhắc tới chuyện hợp tác, tôi cũng không dài dòng nữa”.
“Không dám giấu sếp Tần, tập đoàn của tôi rất xem trọng dự án Thành Cửu Châu ở ngoại ô phía Nam của tập đoàn Nhạn Thanh, định đầu tư mười tỷ vào đó”.
Nghe Lữ Oánh nói muốn đầu tư vào dự án thành Cửu Châu, Tần Thanh Tâm lập tức thất vọng.
Tuy hôm qua cô mới tới tập đoàn Nhạn Thanh nhưng đã tìm hiểu trước về những vấn đề quan trọng nhất của tập đoàn.
Tập đoàn Nhạn Thanh vốn không định kêu gọi đầu tư cho dự án Thành Cửu Châu mà muốn nắm giữ toàn bộ cổ phần.
“Xin lỗi sếp Lữ, tập đoàn Nhạn Thanh không có ý định hợp tác với công ty khác để xây dựng Thành Cửu Châu”.
Tần Thanh Tâm áy náy nói.
“Vậy sao?”
Lữ Oánh tỏ vẻ thất vọng.
Sau một hồi im lặng, cô ta cười nói: “Không sao. Nếu dự án này không kêu gọi đầu tư, tôi cũng không làm khó sếp Tần nữa”.
“Thế thì không còn gì tốt hơn!”
Lữ Oánh cười nói: “Chủ tịch chúng tôi đã nói, chỉ cần tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý hợp tác, chúng tôi có thể lấy giá thấp hơn giá trung bình trên thị trường 10%”.