Lê Triết chưa từng thấy Dương Thanh ra tay, nghe vậy lập tức kinh hãi: “Dương Thanh mới chỉ hai sáu, hai bảy tuổi, có thể mạnh tới mức nào?”
Tiết Nguyên Bá cười lạnh một tiếng: “Nếu ông thật sự nghĩ như vậy, tôi khuyên ông đừng khoác lác có thể lấy đầu Dương Thanh trong vòng ba ngày nữa”.
“Nói cho ông biết, Dương Thanh chỉ là một đứa con rơi bị gia tộc Vũ Văn đuổi đi từ nhiều năm trước. Mọi thứ cậu ta đang có đều do cậu ta tự mình gây dựng nên”.
“Đến cả cao thủ xếp thứ ba nhà họ Tiết của tôi cũng thua cậu ta. Bây giờ ông còn dám xem thường cậu ta nữa không?”
Lê Triết lại càng kinh ngạc. Ông ta cứ tưởng Dương Thanh chỉ là một cậu chủ nhà giàu nào đó, bây giờ mới biết bản thân anh chính là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Vốn tưởng có thể dễ dàng giết Dương Thanh trong vòng ba ngày, hiện giờ ông ta không còn nghĩ như vậy nữa.
Nhà họ Tiết muốn ông ta đối phó Dương Thanh, rõ ràng là vì không muốn tự mình ra mặt, coi ông ta là bia đỡ.
Lê Triết giật nảy mình. Ông ta đoán đối phương cần mình làm gì đó, không ngờ lại là đối phó Dương Thanh.
“Trong vòng ba ngày, tôi muốn cái đầu trên cổ cậu ta!”
Tiết Nguyên Bá lại lên tiếng. Lúc này trong mắt ông ta tràn ngập sát khí.
Trong mắt Lê Triết cũng dấy lên nỗi hận thù, nhất là nghĩ tới Dương Thanh cướp đi một nửa sản nghiệp của nhà họ Lê, còn suýt giết con mình.
Càng nghĩ ông ta càng căm giận.
Tiết Nguyên Bá rất hài lòng với ánh mắt giận dữ của Lê Triết.
Ông ta chọn Lê Triết vì ý muốn giết chết Dương Thanh của Lê Triết.
“Tam vương tử yên tâm. Trong vòng ba ngày, nhất định tôi sẽ lấy đầu của Dương Thanh, tự tay mang tới cho ông!”
Lê Triết lập tức cam đoan.
Lúc trước phải nhẫn nhịn trước mặt Dương Thanh vì không có chỗ dựa, bây giờ có nhà họ Tiết chống lưng, đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô ông ta còn chẳng sợ, đừng nói tới Dương Thanh.
“Có lẽ ông vẫn chưa biết, thực lực của Dương Thanh vô cùng mạnh mẽ. Dù hai người này liên thủ cũng chưa chắc đánh bại được”.
Tiết Nguyên Bá bỗng nhiên nói.
Lê Triết chưa từng thấy Dương Thanh ra tay, nghe vậy lập tức kinh hãi: “Dương Thanh mới chỉ hai sáu, hai bảy tuổi, có thể mạnh tới mức nào?”
Tiết Nguyên Bá cười lạnh một tiếng: “Nếu ông thật sự nghĩ như vậy, tôi khuyên ông đừng khoác lác có thể lấy đầu Dương Thanh trong vòng ba ngày nữa”.
“Nói cho ông biết, Dương Thanh chỉ là một đứa con rơi bị gia tộc Vũ Văn đuổi đi từ nhiều năm trước. Mọi thứ cậu ta đang có đều do cậu ta tự mình gây dựng nên”.
“Đến cả cao thủ xếp thứ ba nhà họ Tiết của tôi cũng thua cậu ta. Bây giờ ông còn dám xem thường cậu ta nữa không?”
Lê Triết lại càng kinh ngạc. Ông ta cứ tưởng Dương Thanh chỉ là một cậu chủ nhà giàu nào đó, bây giờ mới biết bản thân anh chính là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Vốn tưởng có thể dễ dàng giết Dương Thanh trong vòng ba ngày, hiện giờ ông ta không còn nghĩ như vậy nữa.
Nhà họ Tiết muốn ông ta đối phó Dương Thanh, rõ ràng là vì không muốn tự mình ra mặt, coi ông ta là bia đỡ.
Nếu thất bại, nhà họ Tiết có thể rũ bỏ trách nhiệm.
“Tôi cho ông mười phút suy nghĩ, nghĩ xong cho tôi biết đáp án!”
Tiết Nguyên Bá lại nói tiếp: “Tôi cũng có thể cam đoan với ông, nếu ông hoàn thành nhiệm vụ tôi giao trong vòng ba ngày, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ thuộc về ông!”
Lê Triết vốn còn do dự, nghe vậy lập tức hạ quyết tâm.
“Tam vương tử, không cần nghĩ nữa. Tôi đồng ý nhận nhiệm vụ này!”
“Sao anh lại trở về?”
Lê Trí ngồi trên ghế chủ gia tộc cười híp mắt hỏi: “Đừng nói là anh không phục, vẫn muốn tranh đoạt với tôi đấy nhé?”