Tần Đại Dũng cắn răng.
“Ông già, ông đang kéo dài thời gian đấy hả?”
Lê Chí Khuê bỗng tức giận nói: “Một giây của ông đây trị giá tận mấy triệu, ông bảo tôi chờ ông ư, các người cũng xứng chắc?”
“Chồng, ông ta chỉ là một lão già đến từ nơi khác mà thôi, anh nhiều lời với ông ta làm gì? Cứ đánh luôn là được!”
Mẹ Tiểu Quân ác độc nói: “Cứ đánh tàn tật ông ta trước, sau đó đưa con ranh kia đi, chờ bố nó tìm đến rồi bồi thường!”
Lê Chí Khuê hơi híp mắt, nhìn đám người xung quanh với vẻ đe dọa: “Lão già này nói thật đấy à?”
Tần Đại Dũng vốn đang trông chờ vào đám đông đứng xem, nhưng khi thấy mọi người đều im lặng cúi đầu, ông ấy cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
“Lão già, nhìn thấy không? Chẳng ai trông thấy vợ tôi đánh ông hết, bây giờ ông còn gì để nói không nào?”
Lê Chí Khuê cười híp mắt.
Tần Đại Dũng bỗng nghĩ đến câu nói vừa rồi của Dương Thanh, đành nhẫn nhịn, hỏi: “Giờ cậu muốn sao?”
“Cháu ông làm hỏng xe vợ tôi, ông còn đánh vợ con tôi nữa, tôi cũng không bắt chẹt ông làm gì, phí sửa xe cộng với phí bồi thường tổn thất về tinh thần, tổng cộng là 100 triệu!”
Lê Chí Khuê cười híp mắt: “Chỉ cần ông bồi thường 100 triệu thì chuyện này coi như xong!”
“Sao cơ? 100 triệu á?”
Tần Đại Dũng mở to mắt.
Những người xung quanh cũng có vẻ kinh ngạc, tuy chiếc xe kia đắt thật đấy, nhưng cho dù Tiêu Tiêu làm gãy tượng thì cũng chỉ tốn hơn 200 nghìn là cùng, huống hồ cô bé không làm thế.
Chuyện Tần Đại Dũng phải bồi thường tổn thất tinh thần vì đánh mẹ Tiểu Quân và Tiểu Quân cũng hết sức vô lý.
Vì từ đầu đến cuối, Tần Đại Dũng không hề động đến đối phương, ông ấy vẫn luôn bảo vệ Tiêu Tiêu, còn bị mẹ Tiểu Quân cào mấy lần, trên mặt và tay vẫn còn vết xước.
Tần Đại Dũng cũng rất tức giận, nhưng nghĩ đến lời dặn của Dương Thanh, ông ấy lại nhẫn nhịn tiếp.
“Tôi đã gọi bố con bé đến rồi, chờ cậu ấy tới rồi thương lượng sau!”
Tần Đại Dũng cắn răng.
“Ông già, ông đang kéo dài thời gian đấy hả?”
Lê Chí Khuê bỗng tức giận nói: “Một giây của ông đây trị giá tận mấy triệu, ông bảo tôi chờ ông ư, các người cũng xứng chắc?”
“Chồng, ông ta chỉ là một lão già đến từ nơi khác mà thôi, anh nhiều lời với ông ta làm gì? Cứ đánh luôn là được!”
Mẹ Tiểu Quân ác độc nói: “Cứ đánh tàn tật ông ta trước, sau đó đưa con ranh kia đi, chờ bố nó tìm đến rồi bồi thường!”
“Được, cứ làm theo lời em nói!”
Lê Chí Khuê mỉm cười.
Gã vỗ tay, hai tên đàn ông vạm vỡ lập tức bước về phía Tần Đại Dũng.
Nghe thấy mẹ Tiểu Quân nói thế, Tần Đại Dũng căng thẳng tới mức suýt ngất.
Vừa nhìn đã biết hai gã đàn ông vạm vỡ bên cạnh Lê Chí Khuê đều là kẻ đáng gờm, nếu họ định đánh ông ấy tàn phế thật thì đúng là dễ như bỡn.
Thấy hai gã đàn ông vạm vỡ kia sắp tới gần, Tần Đại Dũng ngày càng căng thẳng, đừng nói là đánh tàn tật, cho dù họ giết ông ấy, ông ấy cũng không sợ.
Nhưng Tiêu Tiêu phải làm sao đây?
Vừa nãy người phụ nữ độc ác kia đã tát Tiêu Tiêu một phát, nếu Tiêu Tiêu bị họ đưa đi thật, chẳng biết sẽ phải chịu đựng những gì.
Tiêu Tiêu cũng sợ, cơ thể nhỏ bé cứ run lẩy bẩy trong lòng Tần Đại Dũng.
“Tiêu Tiêu đừng sợ, có ông rồi, không ai làm hại cháu được đâu!”
Mẹ Tiểu Quân cười lạnh.
“Các người cứ nhắm vào tôi đây này, ức hiếp một đứa bé con thì ra thể thống gì chứ?”