“Ông chủ Hàn! Ông chủ Quan! Sau này xin giúp đỡ nhiều hơn!”
Hồng Hưng chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó tỉnh táo lại vội chắp tay nói.
Tiếp theo, Trần Hưng Hải dẫn mấy người đến phòng họp nhỏ của nhà họ Trần.
Ngoài Dương Thanh và Hồng Hưng ra, Trần Hưng Hải dẫn theo Trần Hạo và Trần Anh Hào, Hàn Khiếu Thiên dẫn theo Hàn Diệp, Quan Chính Sơn dẫn theo Quan Tuyết Tùng.
Trần Anh Hào vẫn đảm nhiệm công việc bưng trà rót nước.
Dương Thanh ngồi ở vị chủ tọa, những ông chủ cũ mới của các gia tộc khác thì chia nhau ngồi hai bên.
“Hôm nay mượn đỡ phòng họp của nhà Trần để mở một cuộc họp nhỏ với mọi người”.
Dương Thanh bỗng nói, mọi người cùng chăm chú lắng nghe.
Nhất là người nhà họ Hàn và họ Quan, ai cũng vô cùng chờ mong, dường như bọn họ đã biết Dương Thanh muốn nói gì.
“Trước hết, liên minh năm gia tộc đã giao ra một nửa sản nghiệp, tôi sẽ chia những sản nghiệp này ra hai phần, do nhà họ Hàn và nhà họ Quan giúp tôi quản lý”.
“Nhà họ Trần đã quản lý sản nghiệp của nhà họ Thái thay tôi rồi nên lần này tôi sẽ không chia sản nghiệp của liên minh năm gia tộc nữa. Còn về nhà họ Hồng, vốn đã là một nhà giàu có ở Yến Đô nên không cần phải thay đổi hệ thống phát triển vốn có của mình”.
“Các vị có ý kiến gì với cách chia của tôi không?”
Dương Thanh nhìn mọi người hỏi.
“Cậu Thanh chia như vậy đã rất công bằng rồi, hơn nữa chúng tôi rất biết ơn vì có thể tiếp tục đi theo cậu đến Yến Đô, cậu cứ sắp xếp là được”.
Quan Chính Sơn vội nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Nếu các ông đã đi theo tôi, đương nhiên tôi sẽ không để các ông thất vọng. Bất kể thế nào, các ông cũng được xem như quản lý sản nghiệp giúp tôi, nếu có gì không hài lòng cứ nói với tôi”.
“Không chỉ trong cuộc họp hôm nay, mà trong các cuộc họp sau này, hoặc về vấn đề phân chia, tôi mong có thể nghe được những ý kiến đóng góp khác nhau, chứ không phải chỉ có một mình tôi nói”.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều liên lục cười gượng.
Bởi vì bọn họ thật sự không có bất kỳ ý kiến gì với cách chia của Dương Thanh.
“Cậu Thanh, cậu cứ yên tâm, nếu thật sự có gì không hài lòng, chúng tôi nhất định sẽ nói ra”.
“Đúng, cậu Thanh đừng suy nghĩ nhiều!”
Mọi người đồng thanh nói.
Dương Thanh cũng không dây dưa chuyện này nữa, nói tiếp: “Tiếp theo là liên quan đến việc phân chia hai trăm năm mươi cao thủ mà nhà họ Tôn và nhà họ Lê để lại!”
“Dựa theo số người hiện có của gia tộc các ông, cộng với hai trăm năm mươi người này rồi chia đều ra”.
“Cậu Thanh chia như vậy đã rất công bằng rồi, hơn nữa chúng tôi rất biết ơn vì có thể tiếp tục đi theo cậu đến Yến Đô, cậu cứ sắp xếp là được”.
Quan Chính Sơn vội nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Nếu các ông đã đi theo tôi, đương nhiên tôi sẽ không để các ông thất vọng. Bất kể thế nào, các ông cũng được xem như quản lý sản nghiệp giúp tôi, nếu có gì không hài lòng cứ nói với tôi”.
“Không chỉ trong cuộc họp hôm nay, mà trong các cuộc họp sau này, hoặc về vấn đề phân chia, tôi mong có thể nghe được những ý kiến đóng góp khác nhau, chứ không phải chỉ có một mình tôi nói”.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều liên lục cười gượng.
“Đúng, cậu Thanh đừng suy nghĩ nhiều!”
Mọi người đồng thanh nói.