Trước đó, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đã quỳ xuống xin làm chó của anh ta, nhưng lại bị anh ta từ chối.
Tô Thành Vũ muốn phục tùng nhà họ Tiết, cũng bị từ chối luôn.
Nhưng Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên không chịu khuất phục lại khiến anh ta cảm thấy rất hứng thú, thậm chí cho họ thêm một ngày để cân nhắc.
Dương Thanh được Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên tôn kính như thế, chắc chắn giá trị của anh sẽ cao hơn.
Quan trọng là Dương Thanh còn rất trẻ, hơn nữa chỉ là con rơi của một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô có thực lực kém xa nhà họ Tiết.
Dương Thanh không hề do dự: “Tôi không quan tâm đến chuyện ở Nam Dương và Đông Lan, nhưng ở Giang Bình, tôi không cho phép những gia tộc và thế lực khác xuất hiện”.
Tuy anh không trả lời thẳng câu hỏi của Tiết Khải nhưng đã bày tỏ thái độ của mình.
Nếu không có nhà họ Quan và nhà họ Hàn, Dương Thanh cũng không muốn nhúng tay vào việc của nhà họ Tiết.
Cho dù thế nào, nhà họ Quan và nhà họ Hàn cũng có tình nghĩa sâu sắc với anh.
“Nếu tôi cứ muốn nắm giữ Giang Bình thì sao?”
Tiết Khải híp mắt hỏi, nhưng nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
Dương Thanh không hề sợ hãi: “Vậy phải xem anh có thực lực đến đâu!”
Đại sảnh rộng lớn lập tức im phăng phắc, tất cả mọi người đều căng thẳng.
Ngay cả Hàn Khiếu Thiên đã biết rõ thân phận của Dương Thanh cũng thấy hơi căng thẳng.
Cho dù thế nào, Tiết Khải cũng là người của Vương tộc, tuy Dương Thanh là Tướng quân của biên giới phía Bắc nhưng đó chỉ là quá khứ.
Thân phận của Dương Thanh bây giờ đúng là không thể sánh bằng Tiết Khải.
Nhưng Hàn Khiếu Thiên cũng đến từ biên giới phía Bắc nên có sự sùng bái mù quáng với Dương Thanh, cho dù Dương Thanh không thể thắng nổi Tiết Khải thật, ông cụ vẫn sẽ theo phe anh, không hề hối hận.
“Vậy cậu Thanh cứ xem kỹ vào nhé!”
Tiết Khải lại mỉm cười rồi lập tức quay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh chỉ còn năm gia tộc lớn ở ba tỉnh.
“Cậu Thanh, trước đó tôi có mắt như mù, không nhận ra cậu Thanh, mong cậu tha thứ, chỉ cần cậu đồng ý, từ nay về sau, nhà họ Kim sẽ nghe lệnh cậu!”
Kim Chí Minh bỗng bước tới, cung kính nói.
Lương Văn Khang cũng vội nói: “Sau này nhà họ Lương cũng sẽ nghe theo lệnh của cậu Thanh!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn hai người rồi thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi đã nói rất rõ rồi nhỉ? Chuyện ở Nam Dương và Đông Lan không liên quan đến tôi!”
Bây giờ Dương Thanh sắp đến Yến Đô rồi, nên anh không hề hứng thú với chuyện ở Nam Dương và Đông Lan.
“Cậu Thanh, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Cho dù thế nào, Giang Bình, Đông Lan và Nam Dương cũng là anh em, nếu cậu không giúp chúng tôi, gia tộc của chúng tôi sẽ bị tiêu diệt mất!”
“Xin cậu Thanh cứu nhà họ Lương chúng tôi, sau này cậu sẽ là chủ nhân của nhà họ Lương, cậu bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi làm đó”.
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang vội cầu khẩn.
Tiết Khải đã thể hiện rõ là sẽ không chấp nhận nhà họ Kim và nhà họ Lương, anh ta cũng phải nắm giữ cả ba tỉnh cho bằng được.
Bây giờ Dương Thanh đã tỏ thái độ sẽ đối đầu với nhà họ Tiết, anh là hy vọng duy nhất của nhà họ Kim và nhà họ Lương.
“Chẳng phải các cậu vừa bày tỏ sự trung thành với nhà họ Tiết, định hợp sức lại để tiêu diệt nhà họ Quan ư? Bây giờ hối hận rồi à? Tôi nói cho các cậu biết, không còn cơ hội nữa đâu!”
Quan Chính Sơn tức giận nói.
Hàn Khiếu Thiên cũng nói: “Trong năm phút, nếu các cậu vẫn chưa đi thì đừng trách nhà họ Hàn không khách sáo!”
Sự đe dọa của Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên khiến mặt Kim Chí Minh và Lương Văn Khang xám ngoét.
“Chúng tôi đi ngay!”
Họ không dám chần chừ nữa, vội dẫn người rời đi.
Tô Thành Vũ cười gượng: “Cho dù thế nào, nhà họ Tô cũng là một phần tử của Giang Bình, không thể chối từ việc đối phó với nhà họ Tiết”.
Hàn Khiếu Thiên quát luôn: “Cút!”