Chương 821:
Đây đã là sự sỉ nhục lớn nhất với Kim Chí Minh và Lương Văn Khang, họ là chủ của gia tộc lớn nhất một tỉnh, đã bao giờ bị một thanh niên xúc phạm như thế đâu cơ chứ?
“Tôi đã thấy ông chướng mắt từ lâu rồi, lão già sắp xuống lỗ như ông cũng dám sỉ nhục nhà họ Tiết á? Nếu muốn chết thì ông tự sát đi!”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang vội mắng Hàn Khiếu Thiên.
Sau đó họ nói với Tiết Khải: “Cậu Khải, không giấu gì cậu, thật ra hôm nay chúng tôi tới đây để thương lượng xem nên trả lời cậu ra sao. Nhưng hai lão già Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn lại không đồng ý đàm phán với cậu, còn đòi tuyên chiến với nhà họ Tiết nữa”.
“Theo tôi thấy, họ chính là tai họa của Giang Bình, chỉ cần cậu Khải nói một tiếng, không cần cậu ra tay, nhà họ Kim và nhà họ Lương chúng tôi cũng sẽ tiêu diệt nhà họ Hàn và nhà họ Quan thay cậu!”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cuống quýt tỏ thái độ.
Từ khi nhìn thấy Tiết Khải, họ đã nhận ra, việc đề nghị nhà họ Tiết chỉ lập một chi nhánh ở ba tỉnh sẽ không thực hiện được.
Nhà họ Tiết là một trong bốn Vương tộc lớn, họ sẽ đồng ý chỉ thành lập một chi nhánh thôi ư?
Trước khi nhà họ Tiết nắm giữ các gia tộc lớn ở ba tỉnh, chi bằng phục tùng trước để giành lấy thiện cảm của Tiết Khải, cứ như thế, chắc chắn địa vị của nhà họ Kim và nhà họ Lương ở ba tỉnh sau này cũng sẽ cao hơn.
“Chỉ bằng các ông à?”
Tiết Khải cười híp mắt, nhìn Kim Chí Minh và Lương Văn Khang.
Hai người nhìn nhau rồi vội đáp: “Không giấu gì cậu Khải, chúng tôi đã sẵn sàng tuyên chiến, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi sẽ cho người tiêu diệt nhà họ Quan ngay!”
“Các ông đang muốn làm chó của tôi hả?”
Tiết Khải vẫn cười.
Đây đã là sự sỉ nhục lớn nhất với Kim Chí Minh và Lương Văn Khang, họ là chủ của gia tộc lớn nhất một tỉnh, đã bao giờ bị một thanh niên xúc phạm như thế đâu cơ chứ?
Nhưng thân phận của đối phương quá cao quý, khiến họ không dám phủ nhận.
“Chỉ cần cậu Khải đồng ý, Kim Chí Minh tôi sẵn lòng làm con chó đầu tiên của cậu, gâu gâu gâu!”
Không ngờ Kim Chí Minh còn sủa như chó.
Lương Văn Khang cũng không chịu lép vế: “Lương Văn Khang tôi cũng sẵn sàng làm chó cho cậu Khải, gâu gâu gâu!”
Thấy hai người họ như thế, nét mặt Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn vô cùng lạnh lùng. Họ đã thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp ai trơ trẽn đến mức này, hơn nữa đó còn là chủ của hai gia tộc đứng đầu tỉnh Nam Dương và Đông Lan nữa.
Tô Thành Vũ rất đấu tranh, bây giờ ông ta đang cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nếu bảo ông ta bắt chước chó như Kim Chí Minh và Lương Văn Khang thì ông ta không làm được.
Nhưng nếu theo phe đám Hàn Khiếu Thiên, ông ta sợ nhà họ Tiết sẽ ra tay với họ sau khi nhận hai con chó Kim Chí Minh và Lương Văn Khang mất.
“Muốn làm chó của tôi cũng được thôi”.
Tiết Khải mỉm cười dí dỏm: “Nhưng bên cạnh tôi có nhiều chó lắm rồi, nếu các ông muốn làm chó thì chỉ có thể làm chó chết!”
Nghe thấy thế, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang lập tức biến sắc, họ phải chết thì mới trở thành chó chết được.
Tức là Tiết Khải định giết họ!
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, rốt cuộc Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cũng hiểu Tiết Khải đang định lấy mạng họ.
“Bịch!”
“Bịch!”
Hai người gần như quỳ trước mặt Tiết Khải cùng một lúc.
“Cậu Khải, chúng tôi muốn làm chó của cậu thật, chúng tôi xin thề sẽ không phản bội cậu, nếu cậu không tin chúng tôi, giờ chúng tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Quan giúp cậu”.
Không ngờ chủ của hai gia tộc lớn lại đang quỳ như chó để bày tỏ sự trung thành.
Tiết Khải cười híp mắt: “Trước khi các ông tiêu diệt được nhà họ Quan, tôi sẽ không ra tay giúp các ông”.
Tim Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đập thình thịch, rõ ràng Tiết Khải đang coi họ như vũ khí, hơn nữa họ phải thắng thì mới có đường sống.