Chương 800:
“Anh Thanh, cô ta cũng giống em, đều là kẻ đáng thương. Hay là cho cô ta một cơ hội?”, Tống Hoa Nhã dè dặt hỏi.
Thấy cô ta tốt bụng như vậy, Dương Thanh rất vui.
Anh không hề có ý định xóa sổ nhà họ Tôn, cũng không muốn giết Tôn Mỹ Quyên. Anh giao quyền xử lý cho Tống Hoa Nhã chỉ để nhà họ Tôn biết, bọn họ được cô ta cứu.
“Cảm ơn cô Tống! Cảm ơn cô Tống!”
Tôn Húc và Tôn Mỹ Quyên rất kinh ngạc, cuống quít cảm ơn. Tôn Húc kích động nói: “Sau này cô Tống cũng là một trong các vị khách tôn quý nhất của nhà họ Tôn. Nếu cô cần chúng tôi giúp đỡ cứ việc nói, chắc chắn tôi sẽ không từ chối!”
“Cảm ơn cô Tống!”, Tôn Mỹ Quyên cũng đỏ hoe mắt chân thành cảm ơn.
Dương Thanh khẽ gật đầu, nói với Tôn Húc: “Em gái tôi đã muốn tha cho con gái ông, vậy thì cô ta tạm thời giữ được cái mạng. Nếu còn tái phạm nhất định sẽ không nương tay!”
“Cậu Thanh yên tâm, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu!”, Tôn Húc vội vàng cam đoan.
Tôn Mỹ Quyên cũng lên tiếng: “Tôi thực sự biết sai rồi. Sau này chỉ cần là người có quan hệ với anh, tôi sẽ tiếp đón chu đáo!”
Dương Thanh không để ý tới cô ta, chỉ nhìn Tôn Húc nói tiếp: “Tội chết của con gái ông có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Từ giờ nhà họ Tôn nghe tôi điều khiển như ông đã nói, mọi chuyện chấm dứt ở đây!”
Nghe vậy, Tôn Húc gật đầu lia lịa: “Được, từ giờ trở đi, cậu chính là chủ nhân của nhà họ Tôn, tôi chỉ là người đại diện. Nhà họ Tôn sẽ làm theo mọi yêu cầu của cậu!”
Tôn Húc vui mừng còn không kịp. Tuy nghe lời Dương Thanh có vẻ rất lỗ vốn nhưng ông ta biết thực lực của anh, nhà họ Thái còn bị diệt trong một đêm cơ mà.
Rõ ràng Dương Thanh còn nắm giữ thế lực khủng bố hơn.
Được làm việc cho anh là vinh dự của ông ta.
Có lẽ nhà họ Tôn cũng sẽ nhờ đó mà ngày càng lớn mạnh.
Đám người còn lại đều chết lặng.
Trong mắt bọn họ, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã là thế lực mạnh nhất. Bây giờ chủ nhà họ Tôn lại đi theo Dương Thanh, chẳng phải nghĩa là địa vị của Dương Thanh còn cao hơn tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?
Còn gia tộc của bọn họ, đừng nói là tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, so với nhà họ Thái cũng đã kém hơn rất nhiều. Bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng Dương Thanh.
“Cảm ơn cô Tống!”, Tôn Mỹ Quyên cũng đỏ hoe mắt chân thành cảm ơn.
Dương Thanh khẽ gật đầu, nói với Tôn Húc: “Em gái tôi đã muốn tha cho con gái ông, vậy thì cô ta tạm thời giữ được cái mạng. Nếu còn tái phạm nhất định sẽ không nương tay!”
“Cậu Thanh yên tâm, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu!”, Tôn Húc vội vàng cam đoan.
Tôn Mỹ Quyên cũng lên tiếng: “Tôi thực sự biết sai rồi. Sau này chỉ cần là người có quan hệ với anh, tôi sẽ tiếp đón chu đáo!”
Dương Thanh không để ý tới cô ta, chỉ nhìn Tôn Húc nói tiếp: “Tội chết của con gái ông có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Từ giờ nhà họ Tôn nghe tôi điều khiển như ông đã nói, mọi chuyện chấm dứt ở đây!”
Nghe vậy, Tôn Húc gật đầu lia lịa: “Được, từ giờ trở đi, cậu chính là chủ nhân của nhà họ Tôn, tôi chỉ là người đại diện. Nhà họ Tôn sẽ làm theo mọi yêu cầu của cậu!”
Tôn Húc vui mừng còn không kịp. Tuy nghe lời Dương Thanh có vẻ rất lỗ vốn nhưng ông ta biết thực lực của anh, nhà họ Thái còn bị diệt trong một đêm cơ mà.
Rõ ràng Dương Thanh còn nắm giữ thế lực khủng bố hơn.
Được làm việc cho anh là vinh dự của ông ta.
Có lẽ nhà họ Tôn cũng sẽ nhờ đó mà ngày càng lớn mạnh.
Đám người còn lại đều chết lặng.
Trong mắt bọn họ, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã là thế lực mạnh nhất. Bây giờ chủ nhà họ Tôn lại đi theo Dương Thanh, chẳng phải nghĩa là địa vị của Dương Thanh còn cao hơn tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?
Mạc Đông Húc đang cúi gằm đầu xuống. Tuy không thấy mặt anh ta nhưng Dương thanh có thể cảm nhận được thù hận mãnh liệt trong lòng anh ta.
Đây là sự thù hận đối với Tống Hoa Nhã và anh.