Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 796: 796: Đợi Tin Của Tôi




Chương 798:

 

Tôn Húc cũng vội vàng nói.

 

“Anh Thanh à, chúng tôi cũng không nên sỉ nhục anh và Hoa Nhã, là chúng tôi sai. Nhưng tất cả đều tại Mạc Đông Húc. Nếu không bị anh ta xui khiến, chúng tôi cũng sẽ không nhằm vào hai người”.

 

“Đúng vậy, chúng tôi và Hoa Nhã là bạn đại học suốt bốn năm. Nếu không bị Mạc Đông Húc châm ngòi, sao chúng tôi lại nhắm vào anh và Hoa Nhã?”

 

“Anh Thanh, kẻ cầm đầu chính là Mạc Đông Húc. Xin anh hiểu cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một đường sống!”

 



 

Đám bạn học từng giúp đỡ Mạc Đông Húc mắng chửi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều như biến thành người khác, chỉ muốn xông lên giết chết Mạc Đông Húc.

 

Dương Thanh cười híp mắt nhìn bọn họ cắn nhau, không thèm lên tiếng.

 

Gương mặt Mạc Đông Húc trở nên vặn vẹo. Mấy năm trước chỉ vì Tống Hoa Nhã không được nhà họ Tống chào đón nên anh ta cho rằng mình bị lừa gạt tình cảm, thậm chí còn bỏ đi ngay trước ngày cưới.

 

Mọi chuyện hôm nay đều là vì trả thù Tống Hoa Nhã. Khó khăn lắm anh ta mới lấy được Tôn Mỹ Quyên, có chút hi vọng.

 

Hôm nay anh ta vừa mới về nước, chuẩn bị nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Tôn Thị, tương lai xán lạn.

 

Đợi thêm mấy chục năm nữa, vợ anh ta sẽ là chủ nhà họ Tôn, nhưng với quan hệ của hai người, vị trí chủ nhà còn không phải của anh ta sao?

 

Anh ta vất vả lắm mới có được những thứ này, vậy mà lại bị hủy hoại vì Tống Hoa Nhã.

 

Giờ đây, đám bạn học vốn có quan hệ rất tốt với anh ta đều quay lại cắn anh ta, muốn đổ hết tội lỗi lên đầu anh ta. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy nhục nhã tới vậy.

 

“Hoa Nhã, anh sai rồi!”

 

Trong khi bị tất cả chỉ trích, Mạc Đông Húc bỗng quỳ xuống dưới chân Tống Hoa Nhã, chân thành nói: “Hoa Nhã, thực ra sau khi chia tay em, anh ở nước ngoài sống rất khổ sở”.

 

“Em biết không? Ngay từ ngày đầu tiên rời xa em, anh đã rất hối hận. Vì anh phát hiện mình đã thật lòng yêu em”.

 

“Anh nghĩ mình không xứng với em nên mới định một mình gây dựng sự nghiệp rồi mới trở về tìm em!”

 

“Nếu không tại con đàn bà Tôn Mỹ Quyên này ép buộc, sao anh có thể lấy cô ta được chứ?”

 

“Hoa Nhã, em nhất định phải tin anh. Anh ở bên cô ta cũng là vì bị ép buộc. Cô ta là con gái của chủ nhà họ Tôn, nếu anh không lấy cô ta, nhà họ Tôn sẽ không tha cho anh!”

 

“Hoa Nhã, ngày mai anh sẽ lập tức ly hôn với cô ta rồi lấy em. Anh xin thề cả đời này sẽ không rời xa em nửa bước!”

 

Mạc Đông Húc quỳ trước mặt Tống Hoa Nhã, vẻ mặt chân thành.

 

Thấy vậy, tất cả đều sửng sốt, không phải vì sự thâm tình của anh là, mà là vì anh ta quá đê tiện.

 

 

Đợi thêm mấy chục năm nữa, vợ anh ta sẽ là chủ nhà họ Tôn, nhưng với quan hệ của hai người, vị trí chủ nhà còn không phải của anh ta sao?

 

Anh ta vất vả lắm mới có được những thứ này, vậy mà lại bị hủy hoại vì Tống Hoa Nhã.

 

Giờ đây, đám bạn học vốn có quan hệ rất tốt với anh ta đều quay lại cắn anh ta, muốn đổ hết tội lỗi lên đầu anh ta. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy nhục nhã tới vậy.

 

“Hoa Nhã, anh sai rồi!”

 

Trong khi bị tất cả chỉ trích, Mạc Đông Húc bỗng quỳ xuống dưới chân Tống Hoa Nhã, chân thành nói: “Hoa Nhã, thực ra sau khi chia tay em, anh ở nước ngoài sống rất khổ sở”.

 

“Em biết không? Ngay từ ngày đầu tiên rời xa em, anh đã rất hối hận. Vì anh phát hiện mình đã thật lòng yêu em”.

 

“Anh nghĩ mình không xứng với em nên mới định một mình gây dựng sự nghiệp rồi mới trở về tìm em!”

 

“Nếu không tại con đàn bà Tôn Mỹ Quyên này ép buộc, sao anh có thể lấy cô ta được chứ?”

 

“Hoa Nhã, em nhất định phải tin anh. Anh ở bên cô ta cũng là vì bị ép buộc. Cô ta là con gái của chủ nhà họ Tôn, nếu anh không lấy cô ta, nhà họ Tôn sẽ không tha cho anh!”

 

“Hoa Nhã, ngày mai anh sẽ lập tức ly hôn với cô ta rồi lấy em. Anh xin thề cả đời này sẽ không rời xa em nửa bước!”


 

Kẻ ngu mới tin những lời lẽ vô sỉ này của anh ta.

 

Tôn Húc chợt có cảm giác không ổn. Nếu Mạc Đông Húc thật sự ở bên Tống Hoa Nhã, với quan hệ của Tống Hoa Nhã và Dương Thanh, nhà họ Tôn sẽ không được yên ổn”.