Chương 784:
“Căn phòng xa hoa này đâu phải loại người gì cũng có tư cách tới. Nếu không vì nể mặt Hoa Nhã, chắc là có người còn chẳng thể đi vào Dạ Thượng Hoàng Triều”.
Dương Tùng cũng cười lạnh nói, sau đó còn nhìn Dương Thanh đầy ẩn ý: “Anh thấy tôi nói đúng không?”
Dương Thanh cũng không thèm để bụng. Nếu cứ tính toán với loại tép riu này, anh đã mệt chết rồi.
Hôm nay anh chỉ đi theo Tống Hoa Nhã, những người còn lại đều là không khí.
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa!”
Trần Hân Như đứng ra khuyên nhủ.
Quan hệ của cô ta với Tống Hoa Nhã không tệ, trông thấy vẻ tức giận trên mặt Tống Hoa Nhã bèn vội vàng ra mặt.
Những người khác cũng thấy sắc mặt Tống Hoa Nhã rất khó coi mới chịu dừng khiêu khích Dương Thanh.
Dương Tùng đắc ý cười to, tưởng bố mình thực sự quen biết với ông lớn đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều. Nếu không sao bọn họ lại được mời tới phòng Đế Vương?
“Cả hai đều mang họ Dương, sao lại chênh lệch lớn như vậy?”
Thượng Hiểu Hà bỗng châm chọc nói.
Vương Hoan cũng cười lạnh một tiếng: “Hết cách rồi. Chỉ e một số người còn chưa từng được bước chân vào phòng Đế Vương cao cấp như này đâu!”
“Căn phòng xa hoa này đâu phải loại người gì cũng có tư cách tới. Nếu không vì nể mặt Hoa Nhã, chắc là có người còn chẳng thể đi vào Dạ Thượng Hoàng Triều”.
Dương Tùng cũng cười lạnh nói, sau đó còn nhìn Dương Thanh đầy ẩn ý: “Anh thấy tôi nói đúng không?”
Dương Thanh cũng không thèm để bụng. Nếu cứ tính toán với loại tép riu này, anh đã mệt chết rồi.
Hôm nay anh chỉ đi theo Tống Hoa Nhã, những người còn lại đều là không khí.
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa!”
Trần Hân Như đứng ra khuyên nhủ.
Quan hệ của cô ta với Tống Hoa Nhã không tệ, trông thấy vẻ tức giận trên mặt Tống Hoa Nhã bèn vội vàng ra mặt.
Những người khác cũng thấy sắc mặt Tống Hoa Nhã rất khó coi mới chịu dừng khiêu khích Dương Thanh.
“Được rồi, chúng ta đừng nói người khác nữa, nói về Đông Húc đi!”
Trần Hân Như cười nói.
“Lúc còn đi học mình đã biết trong hơn ba mươi người của lớp mình chỉ có Đông Húc mới có tiền đồ nhất. Nhiều năm trôi qua đúng thật là như vậy”.
Thượng Hiểu Hà lên tiếng đầu tiên.
Vương Hoan lập tức tiếp lời: “Đúng vậy đấy. Nếu biết Đông Húc ưu tú như vậy, năm đó mình đã ra tay rồi”.
“Dù cậu có ra tay Đông Húc cũng không thèm đâu, ha ha!”, Dương Tùng bật cười trêu chọc.
Vương Hoan trợn trừng mắt, lại nhìn sang Tôn Mỹ Quyên vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là mình biết bản thân không xứng với Đông Húc. Chỉ có chị dâu Mỹ Quyên mới xứng đôi với cậu ấy!”
“Phải đó, chị dâu Mỹ Quyên với Đông Húc đúng là trai tài gái sắc, cặp vợ chồng hoàn hảo nhất”, Thượng Hiểu Hà vội nịnh nọt.
“Được rồi, mọi người đừng khen bọn tôi nữa. Tôi sắp phổng mũi rồi”.
Tôn Mỹ Quyên cười nói, chủ động nâng ly: “Nào, tôi với Đông Húc xin mời mọi người một ly!”
“Ha ha…”
Cả căn phòng ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ.
Còn Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều bị ngó lơ.
Tống Hoa Nhã rất khó chịu, nhất là khi thấy Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên ân ái hạnh phúc.
Dương Thanh thầm thở dài. Xem ra muốn cô ta nhìn thấy bộ mặt thật sự của kẻ mặt người dạ sói như Mạc Đông Húc cần phải dùng cách đặc biệt.
“Thực ra người tôi nên cảm ơn nhất phải là Tống Hoa Nhã!”
Tôn Mỹ Quyên đột nhiên nói.
Mọi người đều ngây người không hiểu.
“Hoa Nhã, tôi mời cô một ly nhé!”
Tôn Mỹ Quyên chủ động rót đầy một ly cho Tống Hoa Nhã rồi lại rót đầy ly của mình, tươi cười nâng ly.